Pages

16/9/09

Hãy Cứu Các Linh Hồn Khỏi Luyện Ngục (6)

Chương 22: Bịnh Tật

Bà Maria: Chào anh Nicky, mời anh vào. Anh có thích phòng trọ nơi nhà bà Schwarzmann không? Bà ấy và tôi là bạn với nhau đến suốt cuộc đời. Bà ấy luôn giúp đỡ tôi để ghi tên người nhận trên các phong bì. Bà ấy có khoẻ không?

Anh Nicky: Ồ, phòng trọ tốt lắm bà ạ. Ở phòng ấy thì ấm cúng hơn ở trong các khách sạn. Cám ơn bà đã giới thiệu cho tôi đến trọ tại nơi đó. Bà ấy nói mình khỏe nhưng trái tim bà không còn mạnh như xưa nữa. Bà ấy vui lắm.

Bà Maria: Nào chúng ta tiếp tục nhé!

Hỏi: Thưa bà Maria, khi nói về bịnh tật thể xác và những sự tàn tật, có linh hồn nào đến với bà mà trước đó, bà biết họ tàn tật trong cuộc sống của họ không?

-Có nhiều lắm. Khi họ hiện ra với tôi, họ được hoàn toàn chữa lành. Không còn phải ngồi xe lăn nữa. Những sự dị dạng và các vết sẹo cũng không còn nữa.

Tuy nhiên, có một linh hồn đến với một cái bướu lớn ở ngay cổ. Điều này nhằm để cho gia đình của họ tin tưởng nơi tôi , khi tôi nói về người thân quá cố của họ đã hiện về để cho họ những lời chỉ dẫn. Thấy không? Họ hỏi tôi rằng hình dáng thân nhân quá cố của họ như thế nào. Khi tôi nói đến cái bướu trên cổ người chết ấy thì họ tin ngay và lắng nghe những lời mà người chết muốn nhắn nhủ qua tôi.

Bây giờ tôi nhớ có một người bị câm trong cuộc sống trần gian, nhưng ông ta lại có thể nói một cách toàn hảo khi ông gặp tôi. Ông rất vui mừng khi có thể nói với tôi, nhưng tôi không biết tại sao ông không thể nói khi còn sống.

Trong cuộc sống có những người bại liệt phải ngồi xe lăn, nhưng khi chết và hiện về với tôi thì họ đi đứng thoải mái. Tất cả những bất toàn trên thể xác của họ lúc trước thì nay không còn nữa. Nhưng xin nhớ rằng tôi chỉ nhìn thấy những linh hồn ở trên tầng cao nhất của Luyện ngục mà thôi. Tôi nói như vậy vì có những người khác thấy được các nỗi thống khổ và vết thương trong các linh hồn. Nhưng các linh hồn này không giống như những người trước kia ở trần thế. Họ đau đớn trong linh hồn mà không phải trên thể xác vì họ không còn thể xác nữa.

Một linh hồn của vị linh mục hiện ra với tôi. Sau khi ngài nói cho tôi biết điều ngài cần, thì tôi được phép để hỏi ngài tại sao bàn tay phải của ngài lại đen đủi, dơ bẩn và có vẻ đau đớn như thế. Ngài trả lời rằng:

“Xin bà hãy bảo các linh mục hãy luôn luôn chúc lành cho mọi người, mọi nhà cửa và các hình ảnh tôn giáo. Tôi đã không chịu chúc lành thường xuyên; do đó, nay tôi phải bị đau đớn nơi bàn tay phải của tôi.”

Hỏi: Bịnh Sida(Aids) có phải là hình phạt của Chúa không?

-Vâng, đúng như thế, nhưng tôi thích gọi đây là sự đền tội cho các tội lỗi vô luân của con người. Không biết điều tôi nói đây có làm cho mọi người kinh ngạc không? Người ta nghĩ rằng Chúa là Đấng yêu thương phải không? Thế mà hình phạt và sự đền tội cũng là do tình yêu của Chúa. Có những kẻ vô tội mà lại phải mắc bịnh Sida, thì chính họ là người đền tội cho những kẻ phạm tội vô luân, và sự đền tội thay này rất cần thiết. Lòng Thương xót của Chúa thì vô biên, nhưng công lý của Chúa thì sung mãn. Tôi nói rằng nếu bây giơ chúng ta biết về công lý của Ngài thì chúng ta sẽ ở trên Thiên Đàng, nhiều người trong chúng ta sẽ chết dưới sức nặng và sự căng thẳng của tội lỗi mình.

Hỏi: Bà có nghĩ rằng người ta sẽ tìm được cách chữa trị cho bịnh Sida không?

-Ngày nay, chúng ta đã có cách chữa trị, những bởi vì phương cách chữa trị ấy không đem lại tiền bạc cho ai, và bởi vì điều này không phổ thông, nên mọi người sẽ còn mù quáng trước phương thức chữa trị ấy. Phương thức chữa trị là Chúa Giêsu và Mười Điều Răn. Ngài không ban Mười Điều Răn để kiểm soát chúng ta, nhưng là để bảo vệ, kiện toàn và giải thoát chúng ta.

Hỏi: Đó có thể là phương cách phòng ngừa. Còn phương cách đền tội, và chữa lành xẩy ra khi nào?

-Điều ấy đã xẩy ra ở những nơi có nhiều lời cầu nguyện.

Hỏi: Thưa bà, ở đâu?

-Tôi nghe nói về một nơi ở nước Ý, nhưng tôi không nhớ tên. Ở Medjugorje, Nam Tư cũng có những sự chữa lành. Tuy nhiên, điều quan trọng không phải là nơi chốn mà là số lượng lời cầu nguyện.

Hỏi: Khi con người có gánh nặng đến những nơi có nhiều lời cầu nguỵện, họ cũng đã được các bác sĩ Y khoa, các bác sĩ tâm thần và các linh mục xem xét. Nhiều khi tình trạng của họ tệ hơn thay vì tốt hơn. Liệu điều này có thể là do các linh hồn gây ra không?

-Vâng, có thể như thế, có thể là do các linh hồn nằm sâu trong đáy Luyện ngục. Trong các trường hợp như vậy thì một nhà trừ quỷ có thể làm ngừng các hoạt động mà người chết đang đặt trên người sống.

Hỏi: Thưa bà Maria, bà có thể cho tôi một trường hợp nào mà sự không tha thứ dẫn đến một cơn bịnh không?

-Ồ, không tha thứ thường dẫn đến cơn bịnh. Tôi nhớ lại một trường hợp ở vùng Innsbruck, nơi ấy có một người phụ nữ trẻ không thể tha thứ cho ba của cô được. Khi người cha còn sống, ông ta không bao giờ ban niềm vui cho các con của ông. Khi có một cơ hội tốt đến với cô nhưng ông ba không cho cô nắm lấy cơ hội ấy. Công việc đó cần có học vấn cao, nhưng ông ba đã cấm cản cô, làm cho cô lớn lên mà không có đủ bằng cấp. Vì lý do đó, cô ta không tha thứ cho ba của mình. Sau khi chết một ít lâu, ông ba hiện về với cô đến ba lần, xin cô tha thứ cho ông, nhưng cô không thể tha thứ được. Rồi cô trở nên bịnh và cô quyết định tha thứ cho ba mình với trọn trái tim. Cơn bịnh cũng lập tức rời khỏi cô ngay.

Tôi không nhớ rõ cơn bịnh như thế nào, nhưng cô tìm hiểu được vì mình không chịu tha thứ nên mình mắc bịnh. Dù không thể quên được, nhưng chúng ta cần phải tha thứ. Sự không tha thứ gây ra các gánh nặng và giới hạn mà chúng ta đặt trên mình trong suốt cuộc sống. Nếu chúng ta đến với Chúa với tất cả gánh nặng, chúng ta sẽ trở nên nặng nề. Khi tha thứ, chúng ta hiểu điều gì thật sự xẩy ra. Đó là ân sủng tràn đầy.

Sau đây là một trường hợp khác. Một phụ nữ bị chứng bịnh ngứa da. Da cô bị sần sùi trong suốt hơn 12 năm. Tất cả các thuốc men hiện đại và đắt tiền nhất cũng không làm cho cô bớt ngứa. Cô ta đi hành hương và gặp một người đàn ông đầy kinh nghiệm và có đời sống cầu nguyện sâu lắng. Một buổi tối, khi ăn cơm chiều, ông ấy nói với vợ chồng cô rằng:

“Chúng ta hãy hỏi Chúa Giêsu xem cái gì đã làm cho cô ngứa từ trên đôi bàn tay đến chân bên phải, và từ đầu gối trở xuống.”

Khi ông ta hỏi Chúa Giêsu thì ông nhận được thị kiến hình ảnh một người phụ nữ cúi xuống với đầu gối bên phải ở trên mặt đất và hai tay duỗi ra hướng về một em bé gái. Hình ảnh đứa bé gái ấy là người phụ nữ này và người phụ nữ trong thị kiến là mẹ của cô ta. Người mẹ đã cẩu thả, không thích bồng ẵm con của bà, đặc biệt là cô con này. Nay dù đã trưởng thành nhưng cô không tha thứ cho người mẹ của mình.

Khi được giải thích, người chồng quay qua nói với vợ rằng:

Đúng rồi. Em không bao giờ tha thứ cho mẹ em vì chuyện này.”

Với nước mắt rưng rưng, cô ta nhận ra điều ấy. Cô ta cầu nguyện và dâng ý nguyện trong Thánh lễ suốt hai, ba ngày. Thế là tình trạng ngứa da của cô ngừng lại. Vợ chồng cô về nhà. Từ đó, người đàn ông có thị kiến giúp cô không nghe thêm tin gì về cô, nhưng sự ngứa ngáy và xấu xí của làn da cô đã biến mất ngay lúc đó. Chúng ta không kỳ vọng sự tha thứ có thể xẩy đến ngay đêm hôm ấy, nhưng Chúa Giêsu đã chỉ cho ba người hiện diện hôm ấy về nguyên nhân của vấn đề.

Các bịnh tật xẩy ra theo cách này hay cách khác là để nhắc nhở cho người sống về tội lỗi của tổ tiên. Bằng cách này, linh hồn đang ở trong Luyện ngục tỏ mình cho người khác biết và xin sự tha thứ, trước khi họ có thể được giải thoát. Bây giờ tôi chắc chắn rằng linh hồn người mẹ đang ở Thiên Đàng, và con gái của bà được giải thoát khỏi tình trạng đau đớn mà đã làm cho cô ta khó chịu và tốn tiền trong nhiều thập niên qua.

Hỏi: Thưa bà Maria, trước đây, bà có nói rằng Satan gửi bịnh tật đến với con người qua các phù thủy. Cơn bịnh ở dưới sự kiểm soát của ma quỷ. Làm sao chúng ta có thể phân biệt nếu cơn bịnh đến từ ma quỷ hay từ các nguyên nhân khác?

-Bằng cách cầu nguyện với người bịnh hay trên người bịnh ấy. Nếu cơn bịnh đến từ nguyên nhân khác, thì người trừ quỷ hay lời cầu nguyện giải thoát sẽ không có kết quả. Nhưng nếu cơn bịnh đến từ ma quỷ thì sẽ có kết quả. Trước tiên, nó sẽ dấu diếm hay phản kháng lại, nhưng nếu ta bền tâm, nó sẽ biến đi. Trong các nhà thương ngày nay, từ ngữ “vi trùng” là lời cảnh cáo cho những cơn bịnh này. Từ ngữ này thường được các bác sĩ sử dụng khi họ không thể giải thích được cơn bịnh. Trong trường hợp ấy, hãy mời một vị linh mục hay một người cầu bầu mạnh thế, cùng các bạn hữu hay thân nhân đến cầu nguỵện mau chóng để xin sự cầu bầu của Đức Mẹ Maria và Tỗng Lãnh TT Micae. Vị linh mục nên mang nước phép đã làm phép và thánh hiến, và dầu Thánh đã làm phép.

Hỏi: Xin bà cho tôi một hay hai ví dụ của cơn bịnh mà ma quỷ gửi đến cho người ta.

-Ngay lúc này, tôi chưa nghĩ ra. Một là bịnh sưng phổi. Hai là bịnh ung thư xương, và ba là những trường hợp đau lưng, dù đau ngắn hạn nhưng rất đau đớn.

Bịnh đau lưng thì tôi biết rất rõ, bởi vì bạn của tôi đã bị đau lưng trong nhiều tháng, khi ông ấy làm việc thiện nguyện bên cạnh một vị linh mục đáng kính ở Âu Châu. Bạn tôi đau đớn như bị ai cấu nhéo nơi các dây thần kinh, giữa đốt xương thứ ba và thứ bốn. Trước tiên người ta chữa trị bằng cách tiêm thuốc giảm đau vào bắp thịt để làm thư giãn, nhưng phương pháp chữa trị này không giúp giảm đau mà còn làm cho tình trạng trở nên đau thêm. Cơn đau thật là khủng khiếp.

Ông này nghĩ cơn bịnh có thể do ma quỷ đem đến, và ông ta mời hai linh mục đến. Một vị linh mục đến nhưng nghi ngờ vì không tin điều ông bạn tôi nghĩ là đúng. Sau môt hồi thảo luận lâu dài và không kết quả, vị linh mục chịu cầu nguyện để trừ tà cho ông ấy. Ngay khi ngài cầu nguyện thì cơn đau lan rộng và như muốn nổ tung ra, rồi cơn đau chạy lên, chạy xuống trên vai bên phải, cánh tay và đùi của bạn tôi. Cơn đau giống như một chiếc nĩa cắt các bắp thịt và ngừng lại như muốn nghiền nát các khớp xương của bạn tôi. Và cứ thế, cơn đau cứ di chuyển lên xuống trong cơ thể bạn tôi trong lúc vị linh mục tiếp tục cầu nguyện cho anh. Sau 3 phút hay 4 phút, cơn đau dừng lại đột ngột. Trong khi cầu nguyện, bạn tôi như muốn ngất xỉu. Anh ấy khóc và la hét thật lớn.

Khi mọi việc chấm dứt, vị linh mục cũng khóc và xác nhận là ngài tin rằng cơn bịnh này do tà thần gây ra. Sáu giờ sau, khi bạn tôi ngủ được một chút, thì có vị linh mục thứ hai đến thăm anh. Đây là vị linh mục cùng làm việc chung với anh. Ngài cũng bắt đầu cầu nguyện cho anh. Lần này cơn đau cũng dữ dội, nhưng yếu hơn so với cơn đau trước. Rồi cơn đau chấm dứt. Sáng hôm sau, bạn tôi tỉnh dậy nhưng anh phải nằm trên giường bịnh đến năm ngày mới có thể tỉnh dậy mà đi làm được.

Hai tuần sau, anh đến thăm tôi và cùng tôi đi thăm một vị linh mục chuyên cầu nguyện trừ quỷ. Vị linh mục này cầu nguyện để xin Chúa trừ cho hết những tà khí nào còn sót lại. Ngài cho biết sở dĩ anh ấy bị cơn bịnh này là do một người trong làng đã truyền cho anh. Bạn tôi không hề biết người đã trao bịnh cho anh, nhưng vị linh mục thì biết kẻ ấy.

Hỏi:Vậy người kia cần biết và nhìn thấy có sự liên hệ nào giữa họ và bạn của bà không?

-Chắc chắn, tà thần dưới quyền năng của kẻ ấy đã biết sự liên hệ này. Còn vị linh mục thì biết là bạn tôi đang ở trong trận chiến thiêng liêng.

Hỏi: Liệu lời cầu nguyện chữa lành và lời cầu nguyện giải thoát có thể giúp một bịnh nhân ở phương xa mà họ chưa chịu mở tâm hồn để được cầu nguyện cho không?

-Có chứ, chắc chắn, nhưng có nhiều người và ngay cả các linh mục, cũng không có đủ đức tin để tin vào điều này. Do đó, họ không chịu thực hành cầu nguyện cho những ai ở xa mình. Trong Thánh Kinh, Chúa Giêsu đã chữa lành cho người đầy tớ của viên Đại đội trưởng khi người ấy ở xa Chúa. Rồi Chúa Giêsu phán với viên Đại đội trưởng ấy như sau:

“Ộng về đi, ông tin như thế nào thì sẽ được như vậy.”

Chúa Giêsu chữa người đầy tớ vì người chủ có đức tin nơi Ngài, không phải đức tin của người chủ thực hiên ơn chữa lành.Điều này thường làm cho người ta lo âu khi nghĩ rằng đức tin của mình quá yếu để mà giúp đỡ. Chúa Giêsu không bao giờ quá yếu để giúp, nhưng chúng ta phải chờ đợi, bởi vì kế hoạch của Ngài thường khác với kế hoạch của mình.

Trong trường hợp những người bị bịnh ở xa thì chúng ta cần có thêm càng nhiều chi tiết càng tốt về người bịnh để cầu nguyện xin ơn trừ tà và chữa lành cho người ấy. Thường thì các ảnh hưởng của tà thần cần phải được kêu đích danh, trước khi chúng chịu xuất ra và biến đi. Muốn làm vậy, chúng ta phải cầu nguyện thật nhiều và thực tập với sự bền chí và tín thác rằng Chúa sẽ cung cấp những gì mà ta cần.

Hỏi: Khi có người bị quấy phá tìm đến với bà, và bà ghi tên các linh hồn người thân đã chết của họ, bà có chứng kiến sự bình an trở lại với cá nhân còn sống, gia đình hay ngôi nhà đang bị quấy nhiễu không? Nhất là sau khi có các Thánh lễ và các lời cầu nguyện được dâng lên để chỉ cho các linh hồn quá cố ấy?

-Có, luôn có sự bình an, dĩ nhiên còn tùy thuộc xem họ còn liên lạc với tôi nữa không. Nhiều người còn liên lạc với tôi trong một thời gian dài. Dù tôi không phải là bác sĩ tâm thần hay bác sĩ tâm lý, nhưng tôi cầu nguyện cho các linh hồn, tôi có thể thấy một trẻ đang gặp khó khăn bỗng trở nên bình an và vui tươi, mà không cần thuốc men hay phương pháp trị liệu nào khác. Điều này làm cho tôi rất vui mừng khi thấy sự thay đổi xẩy ra. Chúa Giêsu và Mẹ Maria không loại trừ ai ra khỏi sự bình an và niềm vui của các Ngài.

Hỏi: Y khoa ngày nay dùng thuật thôi miên như phương pháp chữa trị để tìm hiểu những gì xẩy ra trong quá khứ mà có thể ảnh hưởng đến các bịnh tật bây giờ. Các linh hồn có nói gì về thuật thôi miên không?

-Các linh hồn nói rằng thuật thôi miên rất nguy hiểm và là một tội. Không ai có thể đi vào tiềm thức của người khác, và ngay cả khi họ tìm được chứng từ của người khác, thì cũng không chính xác.

Những ai tin vào sự sai lầm của kiếp luân hồi thì thường tin vào kết quả của thuật thôi miên. Đó là trường hợp một tội nhỏ dẫn đến nhiều sự bối rối.

Hỏi: Khi người ta bịnh nặng và đau đớn nhiều, liệu Chúa có cho phép các bác sĩ làm những điều mà họ muốn làm không?

-Một linh hồn bảo tôi rằng ông ta phải đau khổ rất nặng nề bởi vì ông ta đã là một bác sĩ Y khoa và ông đã rút ngắn đời sống của các bịnh nhân của ông bằng cách chích thuốc để làm giảm sự đau đớn của họ. Các bác sĩ không bao giờ có thể giết chết bịnh nhân của họ, nhưng họ được phép dùng thuốc để giảm cơn đau của các bịnh nhân. Chỉ có Chúa mới ban sự sống và lấy sự sống đi. Nếu ai tự động dùng thuốc giết bịnh nhân thì phạm tội sát nhân cũng như các tội sát nhân khác.

Hỏi: Khi một bác sĩ lấy đi mạng sống của bịnh nhân, liệu linh hồn người bịnh nhân ấy phải thống khổ ở Luyện ngục vì thời giờ trên thế gian của họ chưa hoàn tất việc đền tội, hay vị bác sĩ phải gánh hậu quả và trả giá đắt sau này?

-Vị bác sĩ sẽ phải đền trả mọi sự. Nếu ông bác sĩ ấy không ngừng việc ấy lại và đi xưng tội, sám hối, làm việc đền tội thì gia đình ông ấy và các thế hệ tương lai của ông sẽ phải trả giá đắt sau này.

Hỏi: Chao ôi, bà có biết những trường hợp nào mà các thế hệ tương lai phải đau khổ và đau khổ bằng cách nào?

-Vâng, tôi có biết trường hợp của một vị bác sĩ luôn trợ tử cho các bịnh nhân. Người con dâu của vị bác sĩ này có thai nhưng các thai nhi chết trong bụng mẹ nhiều lần, cho dù cô và chồng cô rất mạnh khỏe. Các bác sĩ điều trị lấy làm lạ về hiện tượng thai chết trong bụng mẹ này. Sự đau đớn của thế hệ đó là một phần để đền tội cho tội lỗi của ông bác sĩ trợ tử, vốn là cha chồng của cô ấy. Chúa cần sự đền tội, vì đó là công lý của Ngài.

Hỏi: Vậy những bác sĩ phá thai và gia đình họ sẽ phải đau khổ vì các thai nhi mà các bác sĩ đã giết. Họ phải gánh chịu những nỗi thống khổ của các thai nhi mà lẽ ra các trẻ này phải trải qua nếu như các em có cuộc sống thường nhật mà Chúa đã hoạch định cho họ?

-Vâng, trừ khi các bác sĩ phải ngừng ngay việc phá thai và làm việc để đền tội cho tội giết người của mình.

Hỏi: Tôi được biết rằng các thành phố Sarajevo, Mostar và Vukovar, trước khi có sự giải thể của nước Nam Tư cũ, thì các thành phố này tạo sự dễ dàng cho việc phá thai trong nước Nam Tư. Vậy Chúa có đòi hỏi công lý từ các thành phố này không? Đó có phải là lý do mà các thành phố ấy chịu cảnh tàn phá nhiều nhất trong trận chiến Balkan không?

-Chắn chắn như vậy rồi. Khi có tội ác chống lại sự sống thì Chúa sẽ thi hành công lý mà không ai tránh được. Mong rằng gương ấy là một lời cảnh cáo cho tất cả các chính quyền, tòa án và bác sĩ ở cả phương Đông và phương Tây.

Chương 23: Sự Chết

Hỏi: Bà làm rất nhiều điều cho các linh hồn, vậy lúc chết thì bà sẽ được hàng ngàn các linh hồn hộ tống về Thiên Đàng, mà không cần…

-Ồ, không! Tôi không thể tưởng tượng việc đi về Thiên Đàng mà không phải đền tội nơi Luyện ngục, bởi vì các tội lỗi sẽ cộng thêm lên. Chúa đã cho tôi biết nhiều, và qua việc tôi được liên lạc với các linh hồn thì trách nhiệm của tôi càng lớn hơn. Vì tôi được biết nhiều thì tôi phải đau khổ nhiều. Tuy nhiên tôi hy vọng được các ngài giúp đỡ.(Cười)

Hỏi: Điều gì xẩy ra cho những ai tự tử?Có người nào tự tử chết rồi đến thăm bà không?

-Có nhiều lắm. Chuyện gì xẩy ra cho họ là còn tuỳ thuộc hoàn toàn vào việc tại sao họ làm như thế. Nhiều người đến hỏi thăm tôi về số phận những người tự tử, nhưng cho đến nay chỉ có một người bị mất linh hồn mà thôi. Trong đại đa số các trường hợp này thì trách nhiệm là của những kẻ khác phạm tội bôi xấu họ, hay từ chối không giúp họ, hay đẩy họ vào góc tường.Vì thế, họ đành tự tử vì không còn lối thoát. Trách nhiệm là từ những kẻ khác, tuy nhiên họ tiếc nuối là họ đã tự tử. Có những khi vì bịnh hoạn. Những người mạnh khoẻ thường không muốn tự tử.

Hỏi: Có những linh hồn nào chết vì sử dụng quá liều lượng ma tuý và họ có đến thăm bà không?

-Có một số linh hồn ở trong trường hợp này đến thăm tôi, nhưng cũng vậy, chuyện xẩy ra cho họ cũng còn tuỳ. Nếu họ nghiện ngập nặng rồi thì họ không thể làm gì được, trừ khi là Chúa bước vào và hành động mạnh mẽ trên họ. Trong nhiều trường hợp, các bác sĩ nói rằng: “Chỉ vì các loại ma tuý thôi.”

Tuy nhiên các linh hồn này đau đớn nhiều lắm. Nghiện ma tuý nặng là dấu hiệu có ma quỷ, vì thế lời cầu nguyện chống lại ma quỷ cần phải được thực hành. Ngày nay, có nhiều trường hợp được chữa lành mà không còn những hiện tượng đối kháng mạnh mẽ nữa. Khi việc chữa lành được thực hiện thì luôn có Đức Mẹ Maria và Thánh Micae đuổi binh lính của Satan đi. Những kẻ buôn bán loại thuốc độc ma tuý này sẽ hối hận nhiều về hành động của mình khi phải đền tội và đền trả, đó là nếu họ còn may mắn mà không bị mất linh hồn.

Hỏi: Bà có thể kể cho tôi nghe câu chuyện về một người được Chúa cứu thoát vì đã thay đổi trái tim trước ngưỡng cửa của cái chết không ạ?

-Vâng. Có một người đàn ông đến gặp tôi với hai cái tên người chết để tìm hiểu xem họ đang ở đâu. Khi tôi hỏi ông ta về hai người ấy thì ông từ chối và nói rằng ông muốn tìm hiểu xem tôi có nói thật hay không. Tôi nói được và chờ đợi câu trả lời của một linh hồn về tông tích của hai linh hồn này. Khoảng một tháng sau, người đàn ông trở lại và hỏi xem tôi có câu trả lời chưa, và tôi nói rằng tôi đã có câu trả lời rồi. Một linh hồn nam ở trong tầng rất sâu của Luyện ngục và không thể được giải thoát ra khỏi nơi ấy, trong khi linh hồn nữ lên thẳng Thiên Đàng mà không phải đền tội ở Luyện ngục ngày nào. Tôi đưa cho ông ta tờ giấy mà tôi viết khi nhận được câu trả lời, và ông này rất sửng sốt và kinh ngạc. Rồi ông ta kết án tôi là nói dối. Tôi hỏi tại sao ông dám nói như vậy và đòi ông ta phải kể cho tôi nghe về lai lịch của hai linh hồn một nam và một nữ ấy.

Theo lời kể thì linh hồn nam là một vị linh mục ngoan đạo nhất trong các linh mục ở vùng ấy. Vị linh mục luôn đến nửa tiếng trước Thánh lễ và ở lại sau Thánh lễ lâu hơn những người khác. Người khách của tôi ca ngợi vị linh mục quá cố không ngớt lời. Rồi ông ta kể cho tôi rằng người phụ nữ ấy thật là tồi bại, rồi ông kê khai những tội lỗi của bà ta để làm cho tôi đổi ý.

Khi ông ta giải thích xong, tôi cảm thấy mình không chắc, nên tôi đồng ý sẽ hỏi lại lần nữa, lại còn hỏi thêm lời giải thích nữa. Tôi nghĩ có lẽ mình viết câu trả lời lộn xộn nên có thể hai trường hợp đảo ngựơc cũng nên. Vì thế, cả hai chúng tôi cùng chờ đợi câu trả lời lần thứ hai. Khi được trả lời, nội dung vẫn như cũ. Linh hồn nam ở trong tầng sâu nhất của Luyện ngục, còn linh hồn nữ thì đi thẳng lên Thiên Đàng!

Câu trả lời như sau:

Người phụ nữ chết trên xe lửa. Bà ta không tự tử nhưng trợt té và ngã chết. Trong khoảnh khắc, bà nhận thức rằng cái chết của bà không thể tránh được, nên bà thưa với Chúa:

“ Lạy Chúa, con sẵn sàng để Chúa đem con đi, bởi vì ít nhất con không còn có thể gây sỉ nhục cho Chúa nữa.”

Câu nói ấy hay tư tưởng ấy đã tẩy xóa mọi sự, và bà đi thẳng lên Thiên Đàng mà không phải ở Luyện ngục.

Còn vị linh mục thì trái lại, ngài sống rất đạo đức suốt cuộc đời như ông bạn kia kể về ngài. Tuy nhiên, đồng thời, vị linh mục không ngừng chỉ trích những ai không đi dự Thánh lễ sớm như ngài đi sớm, và ngài từ chối không chôn cất người phụ nữ kia trong nghĩa địa của nhà thờ vì tiếng xấu của bà ta được đồn đãi trong các giáo dân. Việc ngài không ngừng chỉ trích, và ngài phán xét người phụ nữ kia đã làm cho ngài phải vào tầng sâu nhất trong Luyện ngục. Vì thế, ta không bao giờ nên phán xét và võ đoán bởi những gì ta tưởng là mình biết. Người khách của tôi hiểu được sự thật ở đây.Ông ta thành thật xin lỗi tôi và vui vẻ ra về vì ông đang có nguồn tin tức mà nhiều người đang mong mỏi được nghe ở nhà.

Hỏi: Khi tham dự đám tang của người chết, có những dấu hiệu nào chứng tỏ là họ có thể đi thẳng lên Thiên Đàng không?

-Có thể có, nhưng các dấu hiệu ấy không luôn kể ra toàn bộ câu chuyện. Tuy nhiên, điều chắc chắn để biết là khi ta thấy một người có cảm nghiệm sợ hãi, giận dữ và đôi khi có cái chết dữ, thì điều này bảo đảm rằng linh hồn này cần phải chịu thống khổ nhiều, nếu họ không bị mất linh hồn. Chúng ta cần cẩn trọng, đừng thái quá, bởi vì ngay cả các Thánh lớn mà tôi và hàng triệu người đã gọi Thánh Padre Pio là Thánh lớn. Ngay cả khi ngài chết trong sự bình an nhưng ngài phải ở một thời gian ngắn nơi Luyện ngục. Sự chết trong bình an thật đẹp đẽ và dẫn đến cái đẹp, còn cái chết dữ thật là ghê tởm và dẫn đến sự thống khổ, nhưng như tôi đã đề cập, ta không biết rõ, mà nếu đoán thì thật là liều lĩnh.

Hỏi: Liệu Chúa có trả lời cho biết khi một người ban sự sống của mình cho người khác không?

-Các linh hồn nói rằng chết cho người khác, dù là chết thay cho người ấy hay mong muốn cứu người ấy, thì đó là cái chết thánh thiện. Hành động đó sẽ xoá được nhiều tội lỗi mà cần được xóa sạch.

Khoảng 20 năm trước, tôi biết một người thanh niên không ngoan đạo. Anh ta và gia đình anh là hàng xóm của tôi. Anh ta có một đức tính là luôn giúp đỡ ngươi khác. Một ngày mùa đông lạnh lẽo, anh nghe có tiếng kêu cứu ở ngoài đường nên anh chạy vội ra ngoài . Mẹ của anh muốn khuyên anh hãy đợi để xem có ai cùng đi với anh không vì bà biết anh luôn liều lĩnh. Nhưng bà không thể chận anh ta lại được.

Khi anh vừa ra khỏi cửa thì một trận băng hà tràn đến và nuốt chửng lấy anh. Ngày hôm sau, người ta tìm thấy xác chết của anh. Các trẻ khác nói:

“Chúng tôi không muốn chết như anh ta!”

Tôi hỏi họ:

“Các em nghĩ gì khi nói như thế?”

“Bà không biết những gì mà nó đã làm đâu!”

“Hãy kính sợ Chúa, nhưng anh ta muốn cứu người khác nên chết, như vậy anh ta không mất linh hồn đâu. Đó là cái chết thánh thiện.”

Vài ngày sau, anh ta hiện về với tôi và nói rằng anh ta cần có ba Thánh lễ là được giải thoát. Tôi ngạc nhiên hỏi và anh ta nói:

“Vâng, bởi vì tôi chết khi muốn giúp người khác nên Chúa lo cho tôi hết mọi sự.”

Và anh ta nói thêm nữa:

“ Chưa bao giờ trong đời mà tôi có thể cảm nghiệm một cái chết vui sướng như thế.”

Hỏi: Chắc là phải có sự khác biệt giữa một người chết khi đang muốn cứu người khác, và một người chết vì cẩu thả, phải không bà?

-Vâng. Nếu một người bị chết chỉ vì họ tự đặt mình trong một hoàn cảnh nguy hiểm thì không có nghĩa là đã đến giờ chết của họ. Nếu tai nạn xẩy ra mà không phải là lỗi của người chết, thì đó là vì Chúa kêu gọi người ấy về nhà của Ngài.

Tôi biết ở thành phố Vienna, Áo Quốc, có một thanh niên trẻ bị chết vì tai nạn xe gắn máy là vì anh ấy lái xe phạm luật lệ. Anh ta hiện ra và nói với tôi rằng nếu anh ta lái xe cẩn thận thì Chúa sẽ ban cho anh ấy 30 năm để sống. Tôi hỏi anh ấy rằng liệu anh có sẵn sàng cho vĩnh cửu chưa, anh nói là chưa, nhưng Chúa ban cho những kẻ không tích cực khinh bỉ Ngài hầu họ có một cơ hội để tiếc nuối. Anh chàng này đã tiếc nuối mọi sự.

Hỏi: Trong giờ chết, liệu linh hồn ấy có thấy ánh sáng của Thiên Chúa rõ ràng và sung mãn không?

-Không, không rõ ràng nhưng đủ sáng cho linh hồn muốn đi theo ánh sáng ấy. Sự rõ ràng và sung mãn còn tuỳ thuộc vào tình trạng của linh hồn vào giây phút chết.

Hỏi: Khi chúng ta cầu nguyện cho một ai để họ được cảm nghiệm một cái chết bình an, liệu điều ấy có thành tựu không?

-Chúa không bị điếc. Việc cầu nguyện giúp ích nhiều lắm, ngay cả khi người mà mình chú tâm cầu nguyện đã chết lâu rồi. Thiên Chúa và lời cầu nguyện không giới hạn hay không bị giới hạn bởi thời gian. Chúa vẫn ở đó 50 năm trước và Ngài cũng vẫn ở đó 50 năm sau này. Ngài sẽ làm mọi điều cho chúng ta càng nhiều càng tốt nếu chúng ta tín thác nơi Ngài.

Hỏi: Nhưng nếu chúng ta có thể cầu nguyện cho một linh hồn đã chết được ơn chết trong bình an, điều này có nghĩa là chúng ta có thể cứu các linh hồn khỏi lửa Hỏa ngục, dù họ đã ở trong Hỏa ngục không?

-Không, mất là mất rồi; nhưng ơn lành từ lời cầu nguyện ấy sẽ được chia cho những nơi khác, cho cùng một mục đích, để Chúa ban cho người nào đó được cảm nghiệm ơn chết bình an.

Hỏi: Liệu Chúa có cứu một người khỏi Hỏa ngục vì Ngài biết rằng trong tương lai sẽ có ai đó cầu nguyện cho người ấy không?

-Tình yêu và Lòng Thương xót Chúa thì vô biên nên tôi nghĩ không có lý do nào mà Ngài không làm.

Hỏi: Chúng ta nên nhận lời thỉnh nguyện của người chết như thế nào?

-Tôi tìm thấy có ba điều kiện mà chúng ta nên nhận lời yêu cầu của họ cách nghiêm túc và phải cố gắng hết sức để tôn trọng và thi hành lời yêu cầu ấy. Tôi muốn nói rằng lời thỉnh cầu của người hấp hối là thánh thiêng, nếu ở trong ba trường hợp sau đây. Sở dĩ tôi nói như vậy là vì trong diễn tiến của sự chết, người ấy được Chúa cho phép nhìn sự việc khác hẳn khi họ còn sống, và trong một cách nào đó, họ kiểm soát được sự việc. Các điều kiện như sau:

1. Người ấy tỉnh táo khi chết.

2. Ước muốn đó không phải là điều xấu.

3. Người ấy chết cách bình an.

Nếu được như vậy thì chúng ta phải hết sức làm trọn lời thỉnh cầu của người chết.

Hỏi: Có ai làm cản trở ước nguyện cuối cùng của người chết không? Sự cản trở ấy thường ví như là sự ăn cướp đối với người chết, vậy còn nặng nề hơn sự ăn cướp đối với người sống, phải không ạ?

-Vâng, Chúa còn phán xét nặng nề hơn đối với sự không giữ lởi hứa ấy, bởi vì người chết không còn thay đổi sự gì được nữa nếu như ước nguyện của họ không được thi hành đúng đắn.

Hỏi: Khi một người biết rằng họsắp chết, có cách nào tốt nhất màhọ phải chuẩn bị không?

-Cách tốt nhất là hãy cầu nguyện và dâng lên Chúa tất cả mọi sự. Hãy mở lòng ra hoàn toàn cho lòng nhân hậu của Chúa và hãy tín thác nơi Ngài cách trọn vẹn.

Hỏi: Nếu tôi là người đang giúp đỡ cho người hấp hối, vậy cách tốt nhất thì tôi phải làm gì?

-Hãy cầu nguyện với người chết và nói sự thật cho họ biết. Hãy bảo cho họ biết về ánh sáng của Chúa và nói cho họ biết rằng chúng ta không bao giờ bị bỏ rơi một mình bơ vơ. Xin tỏ lòng thương mà đề nghị họ xưng tội, nếu họ chưa xưng tội. Hãy cầu nguyện với Đức Mẹ cho họ và xin Mẹ đồng hành với người con ấy của Mẹ trên con đường về quê Trời. Đức Mẹ của chúng ta không bao giờ mà không đáp lời cả.

Hỏi: Điều này có thật không khi người ta nói rằng mỗi người được xem thấy cuốn phim toàn bộ cuộc đời mình khi trên đường đến với Chúa?

-Vâng, mỗi người đều được thấy. Sự mô tả này được thay đổi chút ít. Tôi biết một người đàn ông Thuỵ Sĩ tin rằng: sở dĩ chúng ta được dậy về điều này là để chúng ta phải sống cuộc sống tốt đẹp mà thôi. Một ngày kia, anh này đau nặng và bị hôn mê bất tỉnh. Anh ta trải qua sự hấp hối mà không chết. Lúc còn sống, anh ta không tin vào thế giới vĩnh cửu. Khi tỉnh lại, anh mô tả rằng anh ngồi ở trong phòng, và trên tường đối diện với anh là những trang viết đầy đủ mọi chi tiết về trọn cuộc đời của anh. Lúc ấy, anh ta mới tin là có vĩnh cửu và anh ta trở nên sợ hãi. Thế rồi, bức tường từ từ biến đi, và đàng sau bức tường là một cảnh đẹp tuyệ diệu mà anh không có đủ ngôn từ để diễn tả được. Sau đó, anh ta được hồi sinh, tỉnh dậy và sống trở lại. Hiện nay, anh ta đã thay đổi cuộc sống hoàn toàn.

Tôi nghĩ rằng thật là khôn ngoan cho chúng ta nếu ta biết học hỏi về quá trình sự chết và những gì xẩy ra nếu ai cũng được hướng dẫn về chân lý Ki Tô giáo, trước khi họ rời bỏ trần gian này. Chúng ta có thường nghe nói đến các trường hợp mà người ta trở thành người Công giáo trên giường bịnh không? Chúng ta có thường nghe nói về người Ki Tô hữu biến đổi một người không Ki Tô giáo khi họ còn sống ở trên trần gian không? Tôi nhường câu trả lời cho các bạn đấy!

Sự thụ thai và sự chết là hai giây phút lớn lao nhất trong đời sống của con người khi màChúa ở rất gần chúng ta, vậy mà hai trường hợp này lại ít được nghiên cứu cho thấu đáo. Thay vì ngừa thai và phá thai, thay vì khiến cho người ta chết mau hay làm chậm sự chết, thì chúng ta hãy yêu mến, bảo vệ và học hỏi những giây phút này cách cẩn thận như những giai đoạn khác trong cuộc sống của chúng ta. Nếu như xã hội nghiên cứu sự thụ thai và sự chết thì nhiều chân lý sẽ nhanh chóng trở nên thật rõ ràng mà không ai có thể chối cãi được.

Hỏi: Trong cuốn phim về cuộc đời riêng mà mỗi cá nhân được xem thấy trong giờ chết, bà nói rằng họ nhìn thấy thật rõ ràng những việc thiện mà họ làm, cũng như các tội lỗi mà họ phạm trong cuộc sống của họ. Như vậy cuốn phim có cho thấy những tội mà họ đã xưng tội rồi, những tội lỗi mà họ hối hận và đã chừa cải với trọn tâm hồn không? Sở dĩ hỏi như vậy là vì tôi được biết rằng khi chúng ta đi xưng tội thì Chúa Giêsu lấy hết tội lỗi của chúng ta đi và không còn dấu vết của các tội ấy nữa. Chúa làm như vậy nên Satan không còn biết tội lỗi đó nữa. Vậy nếu Chúa Giêsu thật sự lấy đi các tội lỗi này thì tại sao các tội lỗi ấy lại được chiếu cho chúng ta thấy trong giờ chết?

-Trước hết, không phải ai cũng được xem thấy cuốn phim đó, và dù họ được xem đi nữa, cũng không phải là một sự tấn công của Satan. Tất cả các tội đã xưng ra và đã sửa sai thì không xuất hiện nữa, nhưng Chúa làm như vậy để chỉ rõ cho chúng ta về Công Lý tuyệt đối của Ngài. Khi nhìn thấy hai mặt, thì linh hồn lúc đó biết rõ ràng mình phải đi vào tầng Luyện ngục nào cho xứng với tội lỗi của mình.

Hỏi: Những ai hiểu rõ tình trạng này nói rằng các người tin Chúa vào giờ chót lại được ở trong tình trạng tốt hơn một giáo dân bình thường khác. Như vậy có đúng không ạ?

-Vâng, tình trạng thánh thiện có rất nhiều dạng.(Cười) Bây giờ nói cách nghiêm túc, không, họ không ở trong tình trạng tốt hơn những giáo dân kia đâu, bởi vì họ thiếu cơ hội làm việc thiện. Đó là lý do mà nơi chốn của họ trên Thiên Đàng sẽ không cùng mức độ với những ai cố gắng làm theo Thánh Ý Chúa trong suốt cuộc đời họ.

Hỏi: Bà có thể không biết rằng trong thời gian gần đây, người ta đã học hỏi rất kỹ lưỡng và viết nhiều hơn bao giờ hết về “Cảm Nghiệm Gần Chết”( “Near Death Experiences” (NDEs). Thưa bà Maria, tôi muốn hỏi bà rằng khi những người này được trở lại cuộc sống rồi kể lại cảm nghiệm của họ, liệu sự mô tả của họ luôn đúng 100% hay là có sự dối trá?

-Không, chắc chắn là không. Bởi vì họ không chết, chúng ta hãy yêu mến nhưng vẫn tỏ ra khôn ngoan và cẩn thận. Có những sự mô tả sai lạc lớn lao ở trong đó. Cũng như trường hợp có các cuộc hiện ra và những người được thụ khải trong nội tâm. Ai cũng đều yêu thương, có đời sống cầu nguyện, có sự phân biện và cảm nghiệm, kể cả các bác sĩ và các nhà thần học, nhưng phải điều tra kỹ lưỡng các cảm nghiệm ấy. Nếu có các bác sĩ trần tục ở chung quanh để hướng dẫn và gây ảnh hưởng với những người tốt này thì dễ dàng có sự sai lầm lan rộng ra.

Hãy xem trường hợp của tôi. Các nhà tâm lý có thể chắc chắn rằng tôi là người quân bình, thành thật và không bị bịnh tâm thần, điều này cũng chưa chắc rằng tất cả những gì mà tôi nói là sự thật. Nếu những ai cảm nghiệm rằng điều này không phải là siêu nhiên thì phải chứng minh nhiều hơn, chẳng hạn như trường hợp của các trẻ thị nhân tại Medjugorje, Nam Tư.

Hỏi: Trong cuốn sách mà tôi đang nghĩ tới, cuốn sách này đang thành công ở Hoa Kỳ, nói rằng các linh hồn đến và chọn lúc nào và thân xác nào mà họ sẽ đến. Vì thế, tác giả có hàm ý rằng sự phá thai, dù cho đi ngược lại với trật tự của sự tự nhiên, nhưng không xấu vì có nghĩa là linh hồn muốn đi đâu tuỳ ý. Bà nói gì về vấn đề này?

-Rất nguy hiểm! Điều này rõ ràng có ảnh hưởng của Satan. Chúng ta phải cầu nguyện hầu người này khiêm nhường đủ để cho phép hắn và cảm nghiệm của hắn được chứng minh, không những bởi các bác sĩ và tâm lý gia trần tục, mà còn bởi những nhà chuyên môn trong chân lý thiêng liêng Ki Tô Giáo. Nhưng cá nhân nàycần có đời sống cầu nguyện sâu lắng và có ơn phân biện. Họ phải can thiệp và nghiên cứu trước khi hắn tiếp tục tung tin dối trá của Satan cho đại đa số người đọc. Bổn phận đòi buộc tôi phải nói thêm rằng nếu có mỗi cuộc phá thai xẩy ra bởi những gì kẻ ấy viết, thì sẽ là trách nhiệm của hắn và nhà cố vấn cho hắn trước Nhan Thánh Chúa.

Chương 24: Tang Lễ Và Mộ Phần

Hỏi: Các linh hồn có nói gì với bà về phần tang lễ không?

Có. Các linh hồn muốn xác họ lưu ở nhà một lúc mà không muốn đưa xác họ ra nhà quàn ngay, bởi khi ở nhà quàn một mình thì không có ai cầu nguyện cho. Họ cần những lời cầu nguyện khi họ còn được ở nhà họ. Họ rất cần những lời cầu nguyện mà nếu bị đưa đi vội vã quá thì lời cầu nguyện không sốt sắng. Rồi họ nhìn đám tang của họ, như tôi đã nói vào ngày hôm qua. Họ có thể biết ai thành tâm cầu nguyện cho họ và ai đến đó chỉ là để cho người khác thấy. Họ nghe những gì mà chúng ta nói về họ. Nước mắt không giúp gì cho họ. Nước mắt cần thiết cho tiến trình chữa lành của người sống, không phải cho người chết. Các tang lễ cần phải cử hành đơn giản và làm với tình yêu.

Hỏi: Họ không thích điều gì về các tang lễ ngày nay của chúng ta?

-Họ không thích nghe những lời nói sai lạc về họ, ngay cả khi sự thật không có gì hấp dẫn cả. Các điếu văn phải cần thành thật nếu như ước muốn của chúng ta là giúp họ trên cuộc hành trình của họ. Gia đình nên nhận thức và xưng các tội của linh hồn ấy và mang các tội ấy đến qua lời cầu nguyện với Chúa Giêsu. Các linh hồn không thích các tang lễ trọng thể.

Họ không thích hoả thiêu, họ cũng không thích thân xác của họ bị bán hay tặng cho các nhà khoa học hay cho các nhà thương. Rẩy tro ra khỏi máy bay hay vứt tro ra đại dương là các trò cười mà không tốt cho ai cả. Hỏa thiêu và vứt tro đi làm cho các linh hồn đau buồn vì như thế, người sống sẽ dễ dàng quên họ thay vì đến bên mộ phần để tưởng nhớ, cầu nguỵện cho họ và bày tỏ những cử chỉ thương yêu họ. Giáo hội chỉ cho hỏa thiêu để khỏi có sự phạm thánh xẩy ra. Việc hỏa thiêu có thể là một quyết định chính trị, chứ không phải là một quyết định thánh thiện.

Các linh hồn không thích những gì mà thiếu sự cầu nguyện hay những gì bầy tỏ ánh sáng giả tạo. Nhớ đến họ trước Nhan Thánh Chúa Giêsu thì hãy cầu nguyện, cứu họ và làm việc thiện để chỉ cho họ trước Nhan Chúa.

Tôi nhớ lại có một linh hồn đến với tôi vào ban ngày. Một buổi trưa nọ, khi tôi đang đi bộ về nhà trong khu rừng vắng thì tôi thấy một bà cụ già lão. Tư tưởng đầu tiên đến trong đầu tôi là:

”Trời ơi, sao mà bà ấy già quá vậy?”

Bà ta lang thang đến với tôi với dáng vẻ buồn bã và lạc lối. Tôi chào bà và hỏi tại sao bà lại ở trong rừng vắng này một mình trong lúc đã quá trễ như thế này. Bà trả lời tôi:

“ Không có ai săn sóc cho tôi. Không ai cho tôi nhà ở, và tôi phải ngủ ngoài đường.”

Tôi bèn nghĩ:

“Những miếng đá cẩm thạch của bà bị hư rồi.”

Tôi đắn đo chừng vài giây rồi nói với bà ấy rằng tôi sẵn sàng mời bà về nhà tôi, dù biết rằng bà có làm cho tôi phiền hà thì bà cũng sẽ không ở lâu. Tôi nói với bà:

“Thưa bà, tôi sẽ đưa bà về nhà tôi, nhưng nhà của tôi nhỏ lắm. Đó là tất cả những gì mà tôi có, nhưng dù sao tôi còn có một mái nhà, và tôi sẽ cho bà ăn.”

Ngay lúc ấy, bà tỏ vẻ vui mừng và nói:

“Đây là tất cả những gì tôi cần.” Và bà biến mất.

Sau đó, tôi được biết rằng trong đời bà, bà đã đuổi người nghèo đi mà không giúp đỡ, cho nên bà ta phải ở Luyện ngục cho đến ngày có người chịu cho bà bước vào nhà của họ. Bạn thấy không? Bằng cách ấy, tôi đã đền bồi cho tội lỗi của bà và tội ấy đã được đáp đền. Sự dâng hiến của tôi nhằm đền bù cho sự cẩu thả của bà. Việc đền tội luôn rất cần thiết và nếu chúng ta không tự ý đền tội thì Chúa sẽ sắp đặt việc đền tội cho chúng ta.

Hỏi: Các linh hồn có đề cập gì về những điều sai sót trong việc làm của các nhà quàn ở phương Tây không?

-Cách tốt đẹp nhất khi chọn những nhà quàn là hãy chọn nhà quàn nào mà có nhiều người tích cực cầu nguyện trong mộtt giáo hội Ki Tô giáo. Như vậy sẽ bảo đảm là không có một điều gì không thánh thiện sẽ xẩy ra đối với thân xác còn lại của người thân yêu.

Hỏi: Các linh hồn có nói về sự bảo quản các mộ phần sau khi tang lễ hoàn tất không?

-Đây là điều quan trọng. Chúng ta phải bảo quản với sự khiêm cung và yêu thương. Chúng ta cần rẩy nước phép trên ngôi mộ thường xuyên. Trên mộ phần cần có các đèn nến đã được làm phép và hãy thắp nến sáng mọi lúc. Các linh hồn cần và yêu thích mộ phần được rẩy nước phép và thắp đèn nến hàng ngày. Hãy đến thăm các mộ phần vì những cuộc viếng thăm này giúp cho các linh hồn và chúng ta rất nhiều hơn điều chúng ta nghĩ.

Ngày nay có những nghĩa địa để các bảng tên hay bảng đá trên mặt đất để người làm vườn có thể cắt cỏ dễ dàng hơn. Đây là một việc lười biếng và một thái độ thiếu tình yêu của gia đình, và những linh hồn này phải đau khổ lâu dài hơn là nếu có gia đình đến thăm và chăm sóc nơi yên nghỉ của các linh hồn.

Mọi cử chỉ nhỏ nhoi cũng đều giúp cho các linh hồn và giúp chúng ta nữa, bởi vì các đẳng linh hồn sẽ nhanh chóng bước vào trợ giúp chúng ta khi ta cần sự bảo vệ hay giúp đỡ. Ngay khi chúng ta chọn để rửa cửa sổ cho các linh hồn vì tình yêu cho họ thì họ sẽ làm nhiều điều tốt cho chúng ta!

Hỏi: Chúng ta nên săn sóc mộ phần đến bao giờ?

Tôi nghĩ chúng ta nên săn sóc mộ phần cho đến ít nhất là 3 thế hệ. Tôi nói như vậy vì Thánh Kinh day rằng tội lỗi của các cha ông đổ xuống cho con cháu đến ba đời hay bốn đời. Vì vậy lời cầu nguyện của chúng ta nên đi qua các thế hệ và không phải chỉ dành cho những ai mà ta thực sự biết. Thật là tốt lành nếu các trẻ nhỏ được hướng dẫn để bầy tỏ sự kính trọng và chú ý đến các ông bà nội ngoại và các ông bà cố nội và ngoại. Những điều hiếu thảo này sẽ mang lại nhiều lợi ích cho mọi người vì sẽ chỉ cho họ lối đi và sự hiệp nhất.

Tôi nghĩ thật là bất tiện khi xã hội tân tiến ngày nay di chuyển thường xuyên để kiếm tiền, cơ hội hay một căn nhà lớn hơn. Làm sao mà chúng ta biết được tất cả mọi người được hướng dẫn để trở lại truyền thống cũ? Satan phá vỡ các gia đình từ mọi phía, trong một thế hệ hay giữa các thế hệ?

Chương 25: Hôn Nhân, Gia Đình Và Trẻ Thơ

Hỏi: Trong một cuộc hôn nhân mà người vợ đau khổ triền miên trong tay của người chồng hay là ngược lại, nếu một người ra đi thì có được không?

-Có thể được, nhưng tốt hơn là chúng ta đừng bỏ đi. Họ nên dâng mọi sự khốn khó ấy lên Chúa. Nhưng ta phải biết đâu là giới hạn. Nếu có sự hành hạ thể xác thì chúng ta phải xét lại. Chúa chọn các Thánh Tử Đạo, nhưng chúng ta không chọn các Thánh Tử Đạo.

Hỏi: Điều gì trong Vuơng quốc thiêng liêng xẩy ra giữa một cặp có hôn phối trong Giáo Hội, và một cặp không có hôn phối trong Giáo hội hay một cặp không có hôn phối gì cả?

-Ơn lành của Chúa, lời tuyên hứa trong hôn phối, Lời Thề hứa trước Chúa, Thánh lễ Hôn phối và sự yểm trợ của các thành viên trong gia đình là những ơn lành che chở đầy quyền năng. Nếu hôn nhân nào mà thiếu các ơn lành này thì yếu hẳn đi, không có sức mạnh và hiệp nhất. Khi kêu cầu ơn lành của Chúa và Giáo hội của Ngài, mọi sự sẽ mạnh mẽ gấp ngàn lần và hạnh phúc sung mãn hơn là không có sự trợ giúp của Chúa và Giáo hội.

Các sự kiện xẩy ra tương tự như những gì tôi thấy khi các linh hồn đến thăm tôi. Các người còn sống có thể gọi đây là sự phân thân hai nơi. Cũng có trường hợp mà một Thiên thần hiện ra với một người phối ngẫu để đem cho người kia một thông điệp. Anh hay chị ấy sẽ nhìn hoặc thấy, hoặc nhìn và nghe người kia. Họ nhận được những lời có tính cách bảo vệ hay hướng dẫn. Điều này thường và phải được nhìn như một món quà mà Chúa ban cho một đôi vợ chồng thánh thiện. Nhưng món quà này không xẩy ra cho những ai sống chung trong tội lỗi. Họ sẽ không được sự bảo vệ của Thiên Đàng. Tôi khẩn thiết lưu ý họ và xin họ hãy mau chóng từ bỏ sự chung sống trong tội lỗi và trở về để Chúa bảo vệ hôn nhân của họ.

Đây là điều thường xẩy ra, một người vợ hay chồng đã chết thường đến gần để giúp đỡ người chồng hay vợ còn sống để người này bước qua tiến trình sự chết. Thật là một niềm vui lớn lao cho cả hai vợ chồng để cảm nghiệm! Sự thật thì sự ban tặng và tình yêu thánh thiện không bao giờ chết cả. Tuy nhiên chỉ c khi nào Chúa chúc lành cho cuộc hôn nhân và Ngài luôn ở bên cạnh họ trong khi họ cầu nguyện và trong mọi hành động của tình yêu vô vụ lợi.

Hỏi: Các linh hồn có nói gì về ly dị không?

-Họ nói rằng ly dị là một tội trọng nhất trong các tội lỗi chống lại chính Chúa. Cuộc ly dị nào cũng làm cho mọi người đau lòng nhiều, và dĩ nhiên, các trẻ thơ vô tội đau khổ nhất. Cuộc ly dị cũng giống như các cuộc sát nhân về tâm linh, tình cảm và tinh thần mà người ta phạm đến món quà lớn nhất mà Chúa ban cho nhân loại, đó là khả năng tham dự vào sự sáng tạo đời sống và hoa quả, tức là con cái. Không có một trẻ thơ nào trong các cuộc ly dị sẽ có thể trưởng thành trong sự sung mãn mà Chúa đã có kế hoạch cho họ. Trong thế kỷ này, hàng triệu lần hơn bao giờ hết, Satan đang phá vỡ các gia đình và các cung lòng của phụ nữ. Hắn dùng thuốc độc và cắt ra từng mảnh sợi chỉ thánh thiện mà Chúa ban cho các gia đình. Hắn cho nọc dộc và cắt các trẻ sơ sinh ra từng mảnh. Những trẻ này là do Chúa ban cho các gia đình.

Các linh hồn nói rằng việc đền tội cho hai tội tầy trời này sắp xẩy ra và làm cho trái đất tan nát. Ở Hoa Kỳ, nơi có hơn 50% cuộc hôn nhân tan vỡ, Chúa sẽ sớm có chương trình sắp xếp để có sự thay đổi nhanh chóng. Ngài sẽ đến với người khiêm nhường, vô tội, người cầu nguyện nhiều và yêu thương. Ngài sẽ trừng phạt những kẻ khác vì những sỉ nhục chống lại tình yêu. Các kỹ nghệ, tổ chức, các luật sư, các tà giáo, các bác sĩ, các nhà tâm lý gia…những ai nói dối, làm cho người khác bối rối, âm mưu, lợi dụng, xuyên tạc sự thật, để tiếp tục làm cho cuộc chiến tiếp diễn thì họ sẽ sớm bị cơn thịnh nộ của Thiên Chúa giáng xuống như chưa bao giờ họ cảm nghiệm như vậy! Chúa ban lòng thương xót cho những ai biết họ đang làm gì! Và chúng ta phải có nhiệm vụ loan báo cho những ai không biết về những gì họ đang làm.

Hỏi: Các linh hồn có nói gì với bà về các cuộc tiêu hôn trong Giáo hội không?

-Có, các linh hồn cho tôi biết rằng Giáo hội ngày nay ban quá nhiều cuộc tiêu hôn. Những vấn đề này cần phải được xét nghiệm thận trọng. Tôi sợ rằng những ai có nhiều quen biết và biết cách thức tiêu hôn thì dễ dàng đạt mục đích và điều này đi ngược lại Thánh Ý Chúa. Dĩ nhiên có những trường hợp mà các sự giới hạn tình cảm hay các tình trạng khác ở vào thời gian làm cho cuộc hôn nhân vô hiệu hoá từ lúc đầu. Đây là những vấn đề nghiêm trọng và cần phải giải quyết với tình yêu vàsự chu đáo.

Hỏi: Các linh hồn liên lạc với gia đình của họ ra sao?

-Họ có thể xin thân nhân làm các điều tốt để đền bù cho những việc làm xấu xa của họ khi còn sống. Nếu người sống chịu làm theo lời người chết dậy bảo thì đó là cách tích cực để giúp đỡ người chết và giúp họ sớm được giải thoát. Các linh hồn có thể cảnh cáo thân nhân họ tránh làm điều này hay điều kia. Các linh hồn bảo vệ và hướng dẫn thân nhân, cùng bầy tỏ tình yêu và sự an toàn bằng nhiều cách.

Hỏi: Có những điều gì mà các linh hồn không bao giờ nói đến với gia đình họ không?

-Họ sẽ không bao giờ nói hay làm những gì tiêu cực hay xét đoán. Điều họ nói hay làm đều là những điều tốt và tích cực, giúp ích, bảo vệ và chữa lành.

Hỏi: Vậy gia đình có bao giờ được các thân nhân đã chết về thăm, dù rằng họ đã bị mất linh hồn và đang ở Hỏa ngục, nhưng họ không tấn công hay làm khổ thân nhân của mình không?

-Có. Dĩ nhiên họ không nói là gia đình cần phải làm gì cho họ, bởi vì gia đình không còn có thể làm gì giúp họ nữa. Mọi ân huệ không còn giúp gì cho họ. Các linh hồn này chỉ nhắc nhở gia đình biết về tình trạng của họ ở Hỏa ngục và sự hiện hữu của Hỏa ngục.

Hỏi: Các linh hồn có nói gì về các phong trào phụ nữ không?

-Không, nhưng họ nói rằng các phụ nữ không nên ở chung quanh bàn thờ. Trong thế giới trần tục, phụ nữ có thể cạnh tranh với phái nam để đòi bình đẳng. Phụ nữ có thể có nghề nghiệp riêng nhưng họ phải lo cho gia đình mà không thể bỏ bê gia đình. Ngày nay các phụ nữ và phái nam đều phạm nhiều tội trọng. Nếu con cái hay người phối ngẫu bị bỏ bê, thì người phối ngẫu còn lại sẽ bị thống khổ vô cùng ở đời sau. Vì bỏ bê gia đình là một tội nghiêm trọng.

Hỏi: Các linh hồn có nói gì về các xã hội Âu Tây khi họ đối xử tệ bạc với ông bà của họ không? Tôi muốn nói đến ngày nay, người già vào các viện dưỡng lão nơi mà họ bị đối xử thiếu tình người. Có khi họ bị cho uống thuốc quá liều khiên cho họ chết sớm.

-Không, nhưng đây là tội lớn lao. Các ông bà thường dậy con cháu hãy cầu nguyện. Sự khác biệt giữa các thế hệ rất đẹp đẽ, vì các ông bà nội ngoại thường chia sẻ sự khôn ngoan mà họ tích lũy qua kinh nghiệm sống. Nếu xua đuổi ông bà cha mẹ già ra khỏi nhà là việc làm của Satan.

Hỏi: Nếu bà mẹ không cho con bú sữa của mình thì có phải là tội không?

-Nếu bà mẹ mạnh khỏe và có khả năng cho con bú sữa mẹ mà lại không muốn làm như vậy vì lý do sợ mệt, thì đó là một tội. Nếu không bồng con của mình thì sẽ tạo sự khó khăn trong tình cảm mẹ con, và do đó cũng là một tội.

Hỏi: Vậy điều nào tốt hơn? Chịu sống nghèo nàn với nhiều con cái hay muốn sống giàu có với chỉ có một hay hai người con?

-Chúng ta không bao giờ nên can thiệp vào chương trình của Chúa khi Ngài ban số con cái cho chúng ta. Ngài sẽ luôn cung cấp dư đầy cho những kẻ ở trong chương trình của Ngài. Tôi biết rõ là có nhiều người nghèo nhưng hạnh phúc hơn là những người giàu hạnh phúc. Những người giàu có nhiều gánh nặng bởi ảnh hưởng tội lỗi của tổ tiên họ để lại. Nhiều người giàu đến với tôi để xin giúp đỡ hơn là các người nghèo. Không phải vì người nghèo không thể đến được, vì cũng có một số người nghèo đến với tôi.

Hỏi: Đa số các chính quyền thế giới, chẳng hạn như cuộc hội thảo ở thủ đô Cairo, Ai Cập có đề cập đến sự nguy hiểm và đe dọa của vấn đề thặng dư dân số. Bà nghĩ gì về việc này?

-Đây là một sự ích kỷ và vần đề này bị hướng dẫn sai lạc. Ngày nay, trên trái đất này có chừng 6 tỷ dân số, và có chừng một phần ba đang sống trong tình trạng đói nghèo, nhưng đó là vị sự tham lam của thiểu số người giàu. Có những thống kê chứng minh rằng thế giới có thể nuôi 50 tỷ người hay hơn thế nữa, nếu các năng lực và thực phẩm được phân chia đồng đều. Sự tham lam của người phương Tây làm cho Chúa giận dữ nhiều, và Ngài sẽ can thiệp sớm thôi. Tôi biết Ngài sẽ làm điều ấy.

Con cái của ai tiêu thụ 90 lần nhiều hơn con cái của người Ấn Độ? Và ai là người lo lắng nhiều về việc thặng dư dân số? Câu trả lời là: Người phương Tây và các nhà băng của họ. Sự tham lam và sự hướng dẫn dư luận sai lạc tạo ra sự lo sợ vô căn cứ hung quanh sự kiện thặng dư dân số, đó chỉ là một sự láo khoét lớn.

Hỏi: Khi em bé đến tuổi nào thì người mẹ có thể để con mình cho những người không phải là thân nhân chăm sóc lâu dài?

-Điều này còn tùy thuộc theo từng trường hợp, nhưng theo luật lệ thì có thể kể là một tội khi người mẹ giao con dưới bốn tuổi của mình cho người khác chăm sóc. Những vết thương lòng xẩy ra trước lứa tuổi ấy rất khó chữa lành bởi vì vết thương sẽ nằm sâu trong tiềm thức của người con ấy.

Hỏi: Các linh hồn có nói gì về hình phạt thể xác mà cha mẹ dùng để trừng phạt con của mình không?

-Có. Họ có nói đến điều ấy. Tôi cũng đã bị môt tờ tạp chí tấn công vài năm về trước. Báo ấy nói rằng tôi ủng hộ cho việc đánh đập con cái. Đó là lời nói dối. Các linh hồn nói rằng đôi khi đánh trên mông đít hay tát tai đứa trẻ là điều cần thiết và tốt, nếu ta có một đứa con cứng đầu và không vâng lời. Một cái tát không có hại và sẽ được quên ngay, nhưng hậu quả của sự cứng đầu sẽ nằm sâu rong tiềm thức rất lâu. Dĩ nhiên, việc trừng phạt con cái chỉ nên ít thôi, nhưhg nếu cha mẹ không dậy dỗ con và để cho đứa con mình lớn lên rồi mới trừng phạt thì e rằng đã quá trễ rồi. Lúc đó, bạn sẽ bị đau khổ trong tay các con của bạn. Một đứa trẻ lớn hơn sẽ nhớ trong tiềm thức rằng cái tát là điều mà cha mẹ cần làm để sửa sai con cái.

Ngày nay, nhiều bậc cha mẹ đã học hỏi rằng hoa qủa của sự chịu đựng quá đáng như thế nào. Việc đánh đập con cái quá độ là một tội lớn chống lại tình yêu, nhưng nếu ta cẩn thận trong việc thi hành kỷ luật, thì đó lại là điều cần thiết mà Chúa cho phép cha mẹ thi hành đối với các con, ở từng lứa tuổi và trong một thời điểm nào đó trong đời con trẻ.

Hỏi: Vậy tội hành hạ thể xác con trẻ có nặng nề hơn tội hành hạ một người lớn không?

-Có, chắn chắc như vậy. Các tội phạm đến một trẻ, nếu không sửa đổi nhanh chóng và cẩn thận thì sau này đứa trẻ xem như là một chuyện bình thường và chấp nhận được. Vì thế vai trò của cha mẹ đầy quyền năng và được cắm rễ sâu đậm. Một cuộc ly dị hay một sự bạo hành, một sự dối trá hay sự phản bội, một lời lăng mạ hay điều gì khác cũng sẽ dễ dàng tạo thành chuỗi phản ứng trong thế hệ con cháu. Thật ra, vai trò của cha mẹ rất khó khăn và nghiêm trọng hơn điều mà xã hội hiện đại ý thức được. Người cha mẹ thường dễ dàng giao phó trách nhiệm của mình cho các nhà chuyên môn, mà những người ấy lại không có ơn Chúa ban cho để thương yêu giới trẻ như cha mẹ chúng thương yêu thương con của họ, cho dù đôi khi họ có mắc phạm lỗi lầm đi nữa.

Hỏi: Các trẻ em có trí óc bất bình thường có phải đền tội ở Luyện ngục không?

-Có. Dĩ nhiên sự đền tội củahọ nhẹ hơn các trẻ mạnh khỏe khác. Điều này tùy thuộc theo những gì mà đứa trẻ hiểu.

Hỏi: Những tội trọng nào mà các trẻ nhỏ thường hay phạm, ở lứa tổi từ 6 đến 12?

-Tội không vâng lời và hỗn hào đối với cha mẹ là hai tội trọng nhất.

Hỏi: Ngày nay nhiều cha mẹ nói rằng các bậc cha mẹ Ki Tô giáo thường tỏ lộ uy quyền với con cái. Bà trả lời với họ như thế nào?

-Không một cha mẹ nào nên tỏ uy quyền quá đáng với con cái, vì nếu họ làm như vậy, các con sẽ không vâng lời, không yêu thương và yểm trợ cha mẹ nữa. Cũng có rất nhiều người tỏ uy quyền với con cái mà họ không phải là người Ki Tô Giáo. Cho nên lời nhận xét trên đây không có giá trị. Các cha mẹ Ki Tô Giáo cần phải tỏ uy quyền và thi hành kỷ luật ngay từ khi con cái còn nhỏ. Sau đó, các cha mẹ biết về chân lý của Chúa thì nên dậy dỗ chân lý của Chúa cho con mình với tình yêu. Nếu lối giảng dậy của cha mẹ mang tính cách tiêu cực như: Con không được làm điều này, con không được làm điều kia, như vậy không tốt. Các cha mẹ nên nhấn mạnh những gì mà con cái cần làm, những gì tích cực, và ủng hộ con ngay với những chứng cớ mà chúng hiểu. Nói cho các con biết rằng sự tốt lành sẽ đến, nếu chúng làm điều tích cực. Cha mẹ nên bắt chước như Lòng Thương xót Chúa để đối xử với con cái và luôn tỏ ra thương xót và tử tế đối với con của mình.

Hỏi: Chúng ta biết bổn phận chúng ta đối với gia đình, nếu không thì xã hội không có cơ hội, nhưng tại sao chúng ta phải có bổn phận giúp đỡ những người ngoài gia đình?

-Từ ngữ gia đình là những thân nhân. Chúng ta có mối liên hệ với tất cả mọi người, dù cho khoa học có nói cách khác đi nữa.Chúng ta có một gia đình và CHỈ có một gia đình mà thôi.

Các linh hồn có nói rằng nếu ai không làm mọi cách để đem lại phúc lợi cho kẻ khác thì không xứng đáng sống. Khi chúng ta đi tìm công lý của Chúa, tôi nghĩ mọi sự sẽ rõ ràng hơn là khi ta nhìn vào trong đơn vị gia đình như ta thường định nghĩa. Chúng ta có bổn phận giúp đỡ ông bà cố của ta cũng như các thế hệ cháu chắt của ta. Đối với ông bà cố, chúng ta phải cầu nguyện và tiếp tục làm việc thiện, và đối với cháu chắt, chúng ta phải sắp xếp mộ tđời sống bình an, đầy hoa trái, mạnh khoẻ và vui tươi trong đức tin.

Hỏi: Bà nghĩ gì khi các bậc cha mẹ Người Ki Tô Giáo nói và hành động rằng họ cho phép con cái của họ được phép chọn tôn giáo thích hợp với chúng khi mà chúng trưởng thành?

-Đó là lúc họ cho phép Satan trong thế giới trần tục hướng dẫn con cái họ đi ra khỏi chân lý tuyệt đối về Thiên Chúa đầy tình yêu của chúng ta. Có cha mẹ đầy tình thương nào lại cho phép con chọn môt thực phẩm bổ dưỡng và chữa lành và một thực phẩm làm cho con cái mình yếu nhược, bị đầu độc và bị chết? Có cha mẹ nào lại để cho con cái đi mà không có tình yêu và sự nồng ấm? Các cha mẹ nói và làm như vậy là vì họ không bao giờ cầu nguyện, nhận thức hay dưỡng nuôi sự thiện của mình. Nếu họ làm như thế thì Chúa sẽ bị loại bỏ và Chúa sẽ đau buồn vô cùng nếu điều ấy xẩy ra.

Hỏi: Bà nói rằng có các linh hồn trẻ thơ ở Luyện ngục, các em ấy có hiện ra với bà không?

-Có, các trẻ thơ có hiện về với tôi. Có cả những trẻ chỉ có 4 tuổi mà cũng ở Luyện ngục. Bạn cũng biết, trẻ thơ có lương tâm tốt hơn đa số người lớn. Ngay khi mà trẻ biết phân biệt điều xấu và điều tốt, các em ấy chịu trách nhiệm về việc làm của mình. Người ta thường nói rằng đây là tuổi lý luận, nhưng điều ấy không đúng, đó là tuổi của lương tâm.

Đây là điều quan trọng, khi một trẻ thơ đau nặng và sắp chết, nếu trẻ ấy muốn mời linh mục đến để được xưng tội thì cha mẹ phải tôn trọng và làm theo ý muốn của đứa bé ấy. Tôi biết rằng có cha mẹ không chú ý đến lời yêu cầu chính đáng đó. Nếu không mời linh mục đến để giải tội thì người lớn trong nhà phải chịu trách nhiệm mà còn phạm một tội nghiêm trọng. Tôi biết một trẻ mới có 4 tuổi rưỡi mà đòi xưng tội, bởi vì bé biết mình đã phạm tội.

Hỏi: Bà có một tình yêu đặc biệt và lòng chăm sóc cho trẻ thơ ngày nay. Tôi nói như vậy vì tôi nghe rằng bà dậy học cho các trẻ nhỏ ở trong làng của bà, phải không ạ?

-Vâng, bây giờ tôi có rất nhiều trẻ thơ ở chung quanh tôi trong một thời gian dài. Tôi dậy giáo lý cho các cháu.

Hỏi: Các linh hồn có nói gì về điều nên làm và không nên làm trong các trường học không?

-Họ nói rằng không nên dậy trẻ về Giáo Dục Sinh Lý trong trường. Đây là câu hỏi mà cha mẹ phải đối diện khi con cái bắt đầu thắc mắc và hỏi. Việc giáo dục sinh lý này nên để cho cha mẹ hướng dẫn và chăm lo, bởi vì trẻ nhỏ học tình yêu vĩnh cửu là từ cha mẹ. Ngày nay, quyền ấy được giao cho những cơ quan trần tục. Những người này không nói đến vấn đề linh thiêng mà tình yêu và tình dục là những thành phần quan trọng. Các thầy cô giáo trần tục nên tránh xa khỏi sự thánh thiện của đơn vị gia đình.

Trong đề tài này, ngày nay TV cũng đem lại sự độc hại. Các chương trình truyền hình mô tả tình yêu như một cách thức để tiêu thụ và liệng bỏ. Đây là một sự méo mó và là một tội trọng vì chống lại tình yêu chân chính. Nếu còn tiếp tục làm như vậy tức là ta chống lại Thiên Chúa.

Hỏi: Trong số các linh hồn hiện về với bà, có các linh hồn nào mà khi còn ở trên trần gian, họ đã thực hành những chuyện dâm ô xác thịt ghê gớm không?

-Có, và họ phải đau đớn khủng khiếp ở Luyện ngục.

Hỏi: Các bậc cha mẹ phải làm gì để tạo thành lương tâm cho các con họ?

-Hãy làm gương tốt, đó là điều quan trọng. Hãy cầu nguyện thật nhiều cho các con và với các con. Hãy chúc lành thường xuyên cho các con. Điều này rất tốt. Cho các con một nền học vấn tốt trước khi chúng đi học ở trường. Chúa Giêsu bảo chúng ta hãy đem các trẻ thơ đến với Ngài và đừng ngăn cản chúng đến vơi Ngài.

Hỏi: Bà nói rằng có một số linh hồn trẻ nhỏ đến với bà. Xin bà vui lòng cho tôi biết về một hay hai trường hợp nào đó.

-Môt em gái 11 tuổi đến với tôi và nói rằng em ấy làm tắt một cây nến ở nghĩa địa và lấy một số đèn sáp ấy để về chơi ở nhà. Em ấy biết rằng mình không nên làm chuyện đó, nhưng cứ làm. Do đó, em phải ở Luyện ngục một thời gian. Tôi được yêu cầu thắp sáng hai cây nến và làm những điều khác để em gái ấy được giải thoát.

Rồi có một em gái khác trẻ hơn đến với tôi. Em ấy có người chị em song sinh. Cả hai em đều được quà Giáng sinh là búp bê có xe đẩy. Mẹ các em dặn cả hai hãy giữ gìn đồ chơi. Nhưng em gái ấy làm hư món đồ chơi của mình, em sợ mẹ biết nên đã lén lút đổi tráo món dồ chơi hư của mình cho người chị em song sinh để lấy con búp bê không hư của người ấy. Vì thế em phải đền tội ở Luyện ngục, và tôi đã cầu nguyện để giúp em được giải thoát.

Thêm một trường hợp khác để chúng ta hiểu rõ hơn về việc đền bồi, chứ không chỉ là chuyện trẻ em vào Luyện ngục. Có hai gia đình sống gần nhau. Môt gia đình giàu có và một gia đình nghèo khổ. Một ngày kia, em gái con nhà giàu muốn tặng tất cả những quần áo đẹp và đồ chơi của mình cho người bạn gái hàng xóm vốn là con nhà nghèo. Mẹ của em gái lấy làm lạ và hỏi con gái:

“Con gái ơi, tại sao con lại muốn cho hết đồ tốt như vậy?”

Cô bé trả lời rằng:

“Mẹ ơi, con luôn có thể đến chơi với bạn của con!”

Bà mẹ nói:

“Vậy thì bạn con cũng luôn có thể qua nhà mình chơi mà!”

Nhưng cô bé cứ tiếp tục nài nỉ:

“Không, không, con phải làm như vậy, con phải làm chuyện ấy!”

Cha mẹ của cô bé cố gắng thuyết phục để con thay đổi ý định nhưng cô bé nhất định làm theo ý mình. Cuối cùng cha mẹ cô nói:

“Được rồi, nếu con muốn thì cứ làm theo ý con, nhưng đừng hy vọng ba mẹ sẽ mua lại những đồ ấy cho con nữa nhé! Bởi vì ba mẹ sẽ không mua gì cho con đâu!”

“Vâng, con sẽ không đòi đâu!”

Thế rồi cô bé đem hết đồ chơi và quần áo đẹp của mình qua cho bạn hàng xóm.

Hai ngày sau, cô bé chạy ra cửa mà không nhìn kỹ nên cô bị xe đụng chết. Cha mẹ cô bé đau khổ quá sức nên họ đến tìm tôi và hỏi tại sao chuyện này lại xẩy ra. Tôi đồng ý hỏi các linh hồn về chuyện ấy. Khi câu trả lời đến, tôi được biết như sau:

“Sự đau khổ mà cha mẹ cô bé phải chịu qua sự chết của con gái là để bảo đảm rằng một trong các con trai của họ không bị sa vào Hỏa ngục.”

Như vậy đây là sư đền bồi đi trước thời gian mà Chúa đã thấy trước là sẽ xẩy ra. Chúa là một Thiên Chúa yêu thương, bởi vì hai đứa trẻ sẽ sớm về với Ngài, chứ không phải là chỉ có một đứa trẻ.

Hỏi: Nói về cô bé ăn cắp sáp trong nghĩa địa, tôi nhận thấy bà được yêu cầu để thắp hai cây đèn nến cho những cây nến bị tắt. Đây có phải là bằng chứng về sự đền bồi không?

-Vâng, đúng như thế!

Hỏi: Trước đây, bà nói rằng trẻ nhỏ gần với Chúa vì họ ngây thơ và vô tội. Như vậy trẻ nhỏ có nhận được các ân sủng đặc biệt khi họ ăn ở tốt, theo gương sáng của cha mẹ họ không?

-Vâng, có và thường xuyên như vậy. Tôi biết có các trẻ thơ muốn đi dự lễ mỗi ngày và các trẻ tự động muốn lắng nghe các câu chuyện từ Thánh Kinh. Đó là những ân sủng đặc biệt. Có nhiều trẻ bị xem như mê tín lúc đầu, nhưng cha mẹ không bao giờ can thiệp và phải để cho sự liên lạc giữa Chúa và các trẻ thơ được phát triển như trong Thánh Ý Chúa đã định cho các trẻ ấy. Tôi cũng biết có những trẻ muốn quỳ trên đá sỏi và cầu nguyện thật lâu. Cha mẹ của các trẻ này sẽ phải chịu thống khổ nhiều nếu như họ cố gắng bắt con mình chấm dứt thói quen tốt lành này. Chúa nói chuyện với trẻ thơ rất rõ ràng bởi vì linh hồn trẻ thơ trong sạch hơn, vô tội hơn người lớn chúng ta.

Hỏi: Xin bà kể cho tôi nghe một kinh nghiệm trong thời thơ ấu làm cho bà cảm thấy hạnh phúc vô cùng, hay một kinh nghiện nào có ảnh hưởng nhiều đến dời sống của bà.

-Đây là những giây phút hạnh phúc nhất trong thời thơ ấu của tôi, khi tôi được 15 tuổi. Đó là khoảng năm 1930.

Một trong những người anh của tôi và tôi cùng làm việc trong một trang trại ở vùng Bavaria. Khi chúng tôi xin việc ở đó, ông chủ trang trại hứa với chúng tôi rằng ông sẽ cho phép chúng tôi đi lễ ngày Chúa nhật, nhưng ông ta không giữ lời hứa. Anh tôi có thể đi lễ nhưng tôi thì không. Đó là vì mỗi sáng Chúa nhật thì bà chủ trở nên bịnh một cách lạ lùng và bà bắt tôi phải ở nhà săn sóc cho bà, chứ không cho tôi đi lễ với anh của tôi. Lễ Chúa Thánh Thần hiện xuống sắp đến, và tôi lo ngại không biết bà ấy có cho tôi đi lễ hay không. Đêm thứ bẩy thì bà ta còn mạnh khỏe nên tôi hy vọng là bà có thể cho tôi đi dự Thánh lễ hôm sau. Nhưng đến 9 giờ sáng ngày Chúa nhật thì bà lại trở bịnh với cơn đau đầu kỳ lạ. Bà bảo tôi rằng tôi phải ở nhà với bà vì tôi không thể đi khi bà ta đang bịnh. Tôi đau khổ quá. Đến 1 giờ trưa thì cơn đau đầu rời khỏi bà ta và bà cho phép tôi đi lễ. Tôi bèn chạy ra ngoài và chui vào một khu nhà bỏ hoang, nơi đó có một băng ghế và có cảnh dẹp bình an. Ở đó, tôi khóc trong tuyệt vọng vì phải mất cơ hội đi dự Thánh lễ lần nữa. Đó lại là Thánh lễ đặc biệt đối với tôi! Bỗng dưng tôi được bao quanh bởi một đám mây có đầy chim bồ câu trắng. Đàn chim bay chầm chậm chung quanh tôi và ở trên đám cỏ. Chim ở khắp nơi, trên cỏ, trên đùi tôi, trên các nẻo đường chung quanh tôi.

Hỏi: Bà nói đám mây a? Có bao nhiêu chim bồ câu? Khoảng 50 hay 100 con chim?

-Ồ, ít nhất là 100 con chim! Nhìn thấy cảnh đẹp như thế, làm sao tôi có thể đếm được, nhưng thật sự chim ở khắp mọi nơi. Chúng đậu quanh tôi chừng 1 tiếng đồng hồ. Nước mắt tôi lúc ấy trở thành nước mắt mừng vui. Tôi cảm thấy hạnh phúc và tưởng chừng như tất cả những gì quanh tôi đều biến mất. Rồi đàn chim bay đi. Tôi có kể cho anh tôi nghe về chuyện này chứ không kể cho ai khác hay biết. Những tuần sau đó, anh tôi hỏi các người hàng xóm xem họ có thấy đàn chim bồ cầu trắng ở trong vùng này không thì họ nói không. Tôi nghĩ rằng không có một kỷ niệm nào của tuổi thơ mà đẹp đẽ hơn và cảm động hơn cảm nghiệm ấy. Thật là một vẻ đẹp tinh tuyền!

Hỏi: Chao ôi! Tôi thấy điều ấy làm cho bà cảm động sâu xa, nhưng xin cho phép tôi tiếp tục. Có nhiều hiện tượng Đức Mẹ Maria hiện ra với các trẻ thơ, như vậy có thật không?

-Vâng. Các trẻ thơ luôn mở rộng cho sự hiện diện của Thiên Chúa và Vương quốc của Ngài. Sự vô tội, khiêm nhường, đáng tin, sự nhậy cảm và tín thác cho phép họ cảm nghiệm mọi sự khác biệt và rõ ràng hơn người lớn. Chúng ta phải bảo vệ sự thanh sạch của họ và cho phép họ hãy cứ là trẻ thơ càng lâu càng tốt. Thế giới ngày nay ném họ vào xã hội đầy sự lợi dụng, kiêu căng, và đầy tích cách trần tục sớm quá, thì vẻ đẹp của họ bị hủy hoại và không bao giờ lấy lại được nữa.

Tôi biết nhiều trẻ thơ thấy Thiên thần, và tôi không bao giờ nghi ngờ chút nào. Chúa ban rất nhiều ơn cho các người nhỏ bé trong chúng ta. Đó cũng là lý do mà Đức Mẹ Maria ở Medjugorje bắt đầu các thông điệp của Mẹ tại đó với câu: “ Các con thân mến.” Mẹ muốn chúng ta hãy tỏ ra nhỏ bé trong tâm hồn để Chúa có thể ban cho ta thêm nhiều hồng ân và quà tặng.

Chương 26: Công Việc Và Tiền Bạc

Hỏi: Trong trận chiến giữa người giàu và người nghèo thì đề tài công việc thường được nhắc đến ở thời đại chúng ta, sự thiếu công việc để làm…Tôi muốn hỏi bà một số câu hỏi về công việc và tiền bạc. Bà có muốn nói về đề tài này không?

-Ngày nay, trận chiến lớn nhất là chiến tranh giữa các trẻ thơ vô tội và cấu trúc gia đình, thứ hai là trận chiến giữa người giàu và người nghèo. Nhóm Tam Điển ở đàng sau phong trào tạo ra tiền tệ quốc tế và chính quyền quốc tế, cái gọi là Trật Tự Thế Giới Mới và Kỷ Nguyên Mới. Chính quyền quốc tế sẽ có tất cả năng lực để phá hoại Giáo hội. Ngay cả trận chiến khủng khiếp ở Balkans vào lúc này (1993) đã được Tam Điểm ủng hộ. Đó là lý do tại sao Đức Mẹ Maria chọn việc hiện ra giữa nơi có chiến tranh như làng Medjugorje, Nam Tư vào khoảng hơn 10 năm trước đây,(1981) trước khi người ta có thể hiểu rằng chiến tranh sẽ bùng nổ như đã từng xẩy ra.

Ngân Hàng thế giới, Liên Hiệp Quốc, Hiệp Hội Âu Châu, và Hội Hồng Thập Tự Quốc Tế đồng lượt vận chuyển, dù cho có nhiều hình thức, và KHÔNG làm việc cho lợi ích của thế giới. Đàng sau những nhóm này là hệ thống ngân hàng được điều hành bởi nhóm Tam Điểm và bởi đường dây các xã hội bí mật khác mà đại đa số quần chúng không hề biết một chút gì về các tổ chức này. Lòng tham lam và sự lo sợ nghèo túng cho phép họ giao ngân quỹ cho Satan để hắn âm mưu nghiền nát Giáo hội của Chúa và sau đó là chính Chúa, nhưng chúng đã thất bại. Sẽ có môt thời điểm mà Đức Mẹ Maria cùng các con cái của Mẹ sẽ chiến thắng, ngày nay mọi sự chưa hiện rõ như vậy, nhưng phải chờ đến giây phút cuối cùng.

Hỏi: Bà có nhắc đến sự tham lam của phương Tây trong nhiều trường hợp, và bà cũng nói đến việc Chúa sẽ bắt phương Tây đền tội cho các tội lỗi của họ. Như vậy trung tâm của sự tham lam, cũng là trung tâm của các ngân hàng đang tập trung lại, sẽ phải chịu nỗi thống khổ hơn những nơi có lối sống khiêm nhường, phải không ạ?

-Vâng, tôi nghĩ đúng như thế.

Hỏi: Vậy bà có nên khuyên người ta hãy rời bỏ các trung tâm có nhiều ngân hàng để đến những nơi có ngoại cảnh khiêm cung hơn không?

-Tôi khuyên mọi người nên trở lại với Chúa và với lời cầu nguyện. Chúa mong muốn chúng ta hãy khiêm nhường để Ngài có thể giúp đỡ chúng ta. Rồi trong lời cầu nguyện của họ, Chúa sẽ khuyên họ những gì cần phải làm.

Hỏi: Các người giàu có lối sống là luôn tích lũy thêm tài sản, như một nguyên tắc, họ chỉ tiêu xài những phần tiền lời. Rồi có nhiều người ngày nay sống bằng cách buôn bán tiền tệ hay các hình thức tiền tệ khác (thị trường chứng khoán, cổ phiếu, trái phiếu…) Vậy lối sống ấy và các hoạt động ấy có ở trong Thánh Ý Chúa không?

-Chắc chắn là không! Chúa muốn cho người giàu phải chia sẻ những gì mà họ có cho người nghèo, và làm việc thiện đối với người nghèo, chứ không ngồi hưởng thụ. Những nhóm người trên sẽ phải thích ứng trong những năm tới đây. Chúng ta cần cầu nguyện để Chúa Thánh Linh soi sáng họ càng sớm càng tốt.

Hỏi: Ngày nay, những ai nhìn thấy hệ thống ấy đều biết là không đến từ Chúa, vậy bà có đề nghị cho họ làm gì với ngân quỹ mà họ đã tích lũy, nếu họ muốn làm theo Thánh Ý Chúa?

-Làm việc từ thiện ngay bây giờ bởi vì tiền bạc của họ sẽ biến mất và sẽ không làm lợi cho ai cả!

Hỏi: Vậy tư tưởng phản Ki Tô có thật không?

-Có, Tôi sợ rằng có. Các thị nhân khác, ngoài các thị nhân ở làng Medjugorje, Nam Tư, có nói rằng kẻ Phản Ki Tô đang sinh sống ngày nay. Hắn sẽ xuất hiện như là một người nhà giàu, có nhiều sự quyến rũ và sẽ được xem như người chữa lành và làm phép lạ. Rất nhiều người ta sẽ lầm lạc mà đi theo hắn. Thật sự, hắn sẽ là hình ảnh biểu lộ mạnh mẽ nhất về Satan. Chúng ta hãy cầu nguyện không ngừng nghỉ để khỏi bị sai lầm và mắc lừa trò dối trá của Satan. Satan có nhiều tài năng nên hắn giả vờ và lừa gạt người ta dưới các hình thức nào làm thỏa mãn được sự kiêu căng của hắn.

Hỏi: Khi một người cho người khác mượn tiền thì có thể đòi tiền lời từ người mượn không?

-Theo Ý Chúa thì không. Chúng ta nên cho mượn vì lòng yêu người chứ không phải để làm giàu. Chúng ta chỉ có thể kiếm tiền bằng công việc của chính mình.

Hỏi: Bà nói rằng có một thời kỳ hoà bình sẽ đến với chúng ta, nhưng chỉ sau khi những biến cố lớn xẩy ra để nhân loại hoán cải. Vậy thời kỳ hoà bình ấy cò bao gồm sự tái phân chia tài sản không?

-Có, sẽ có giai đoạn ấy.

Hỏi: Bà nói rằng song song với biến cố lớn thì hệ thống tài chánh toàn cầu sẽ sụp đổ trước khi chúng ta có thể an hưởng thời kỳ hòa bình. Làm cách nào mà người ta có thể chuẩn bị cho hai sự thay đổi lớn lao như thế?

-Vâng, sẽ là những cuộc thay đổi rất lớn lao! Ngày nay, người ta cần trở lại với Chúa ngay và thánh hiến bản thân cho Chúa hoàn toàn. Nếu họ làm như thế thì những sự thay đổi đang chờ đợi chúng ta sẽ trở nên dễ dàng chịu đựng hơn.

Hỏi: Bà có nghe nói về các tổ chức của Giáo hội gọi là Opus Dei nơi mà một phần ơn Thiên Triệu của các thành viên là sự thánh hóa các công tác hàng ngày. Nếu bà đã biết về tổ chức này thì bà nghĩ điều ấy có tốt không và có đến từ Chúa không?

-Vâng, tôi biết tổ chức ấy, và điều này đến từ Chúa.

Hỏi: Nếu cho người khác mượn tiền mà đòi phân lời, thì việc mua bán mà trả tiền bằng thẻ tín dụng có tội không?

-Nếu ai đó cần mua thì không phải là tội, nhưng người cho mượn tiền nên nhìn thấy nhu cầu thật sự của người mượn với tình thương, chứ không phải để làm giàu.

Hỏi: Giáo hội ngày nay có dậy dỗ chúng ta về việc sử dụng đồng tiền một cách chính đáng và hợp luân lý không?

-Từ thuở ban đầu của Giáo hội đến nay, có rất nhiều Gíáo Hoàng nói về giá trị của công việc và lên án việc cho vay để ăn lời. Có rất ít lời giảng dậy cách sử dụng tiền. Đương kim Giáo hoàng sẽ giúp cho thế giới trở nên tốt lành nếu ngài viết một sắc lịnh về việc sử dụng tiền bạc.

Hỏi: Một câu hỏi cuối cùng về công việc. Các linh hồn có giúp đỡ gì cho bà với công việc hàng ngày của bà không?

-Có, họ có giúp cho tôi; nhưng chỉ có các công tác liên quan đến các linh hồn. Khi tôi cần một tờ giấy đặc biệt nào đó để viết xuống câu trả lời mà họ nói cho tôi nghe, thì tôi chỉ cần kéo một tờ giấy ra khỏi xấp giấy, và tôi thấy ngay tờ giấy mà tôi muốn. Họ giúp tôi để tôi giúp lại họ. Chỉ có thế thôi.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét