Pages

Hiển thị các bài đăng có nhãn Niềm Tin Minh Hoạ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Niềm Tin Minh Hoạ. Hiển thị tất cả bài đăng

24/9/09

Chần Chờ

Ngày kia satan hợp các đồ đệ bàn tính kế hoạch:

Làm thế nào để chiếm đoạt được các linh hồn?

Một con quỷ nói, tôi sẽ rỉ tai người ta rằng:''không có Chúa, không có Chúa"

Họ đâu có tin. Nhìn vũ trụ họ không thể nào chối không có Chúa được.

Tôi sẽ rỉ tai họ: "chết là hết,chết là hết"

Than ôi sự đời đời đã được khắc sâu vào chính giữa trái tim của con người.

Satan và các đồ đệ trầm ngâm nghĩ ngợi. Bỗng một con quỷ khác đứng dậy nói:

Tôi sẽ nhắc đi nhắc lại cho loài người rằng Chúa có thật và chưa chết đâu. Tôi lại còn nói hãy ăn năn đền tội và trở về với Chúa. Nhưng tôi sẽ rỉ tai họ: "gấp gì,còn nhiều thời giờ. Gần chết hãy ăn năn, đợi khi nguy hiểm tới rồi hãy lo phần hồn cũng chưa muộn gì"

Quỷ vương satan cười ha hả:

Tuyệt, tuyệt! theo kế hoạch này thế nào chúng ta cũng thành công.



Ý NGHĨA:

Nhờ kế hoạch này mà satan đã cướp được linh hồn của nhiều người. Biết bao người đã nghe tiếng thì thầm của ma quỷ mà lo ăn chơi, lo kiếm tiền, lo cho tương lai đầy sáng láng của mình. Khi cái chết bất ngờ ập đến, thì giờ đây trong tâm hồn của họ chỉ nghĩ đến tiền của, quyến luyến thế gian, đâu còn tâm trí để ăn năn tội, và thế là linh hồn họ rơi vào tay ma quỷ, và phải ân hận đời đời chỉ vì sự chần chờ. Có bao nhiêu người chỉ chăm lo phần xác, mà không chăm lo về phần hồn để rồi cuối cùng mất cả sự sống đời này, và quan trọng nhất là mất cả hạnh phúc đời sau nữa.

Cái gáo dừa

Tại một thị trấn kia, có một gia đình gồm hai vợ chồng, một đứa con trai và một ông bố già cả. Đứa con trai của cập vợ chồng thì lùc nào cũng đi theo cha của nó. Ông nội của đứa trẻ vì tuổi già sức yếu nên thường xuyên làm bể tô ăn cơm. Tình trạng này diễn ra thường xuyên, nên người cha của đứa trẻ cảm thấy bực bội. Một hôm, cha của đứa bé đang loay hoay ngồi cạo sạch cái gáo dừa khô. Bỗng nhiên đứa bé chạy đến và hỏi cha nó:

Cha đang làm gì thế. Người cha đáp: "Cha đang làm cái tô bằng gáo dừa để cho ông nội con ăn cơm, vì ông cứ làm bể hoài". Thời gian qua đi, rồi một ngày kia, cha đứa bé thấy đứa con đang lui cui làm điều gì đó. Người cha đi lại xem, và thấy đứa bé đang cạo sạch một gáo dừa. Người cha bèn hỏi: " Con làm gì vậy".

Đứa trẻ đáp: "Con đang làm cái tô bằng gáo dừa để khi cha già giống ông nội con cho cha ăn". Người cha lúc đó thức tỉnh và hối hận về việc làm của mình.

Ý NGHĨA:

Chỉ một lời nói ngây thơ của đứa con đã cho thấy hậu quả của sự bất hiếu. Nếu ta sống hiếu thảo với cha mẹ, thì sau này chúng ta cũng được con cái trả hiếu như vậy. "Gieo gì thì sẽ gặt nấy". Cha mẹ khi già cả thì thường hay đổi tính , thường khó chịu hơn, nhiều đứa con đã không chịu nỗi đã bỏ rơi cha mẹ bơ vơ trong viện dưỡng lão. Chúng ta không nên làm như thế, nếu cha mẹ bệnh tật khó tính, nhưng chúng ta vẫn chu toàn bổn phận thì đó mới là điều đáng quý. Cha mẹ là món quà quý giá mà Chúa đã ban cho mỗi chúng ta. Ngài giao phó cho cha mẹ nhiệm vụ nuôi dạy để chúng ta trở thành một Người tốt có ích cho xã hội. Bổn phận là con cái, chúng ta phải hết lòng hiếu thảo, vâng phục, kính yêu và phụng dưỡng cha mẹ, nhất là trong lúc tuổi già của các Ngài.

Chiếc Bánh Noel

Sở thích duy nhất của Sylvestre Bonnard là sưu tầm sách quí. Hôm trước lễ Giáng sinh, một gã bán sách cũ ăn mặc rách rưới chợt đến tìm và năn nỉ ông mua giùm mớ sách vô giá trị. Với thái độ lịch sự miễn cưỡng, ông tìm cách đuổi gã ra gấp. Sau đó, ông mới biết gã là Coccoz, một người nghèo mạt rệp, có vợ đang mang thai, sống trên căn gác lửng chật hẹp lạnh lẽo trong cùng một ngôi nhà với ông. Quá ân hận, ông sai chị quản gia mang súp, củi đốt lửa và một chiếc bánh Noel lên tặng hai vợ chồng đáng thương.

Trở lại đọc sách, ông thấy nói đến một quyển sách cổ quí giá nhan đề "Huyền thoại vàng", viết về cuộc đời Thánh nhân. Thế là ông quyết chí tìm cuốn sách cho bằng được, nhưng biết tìm ở đâu bây giờ?

Mãi tám năm sau ông mới dò ra tông tích cuốn sách. Nó hiện đang nằm trong tủ sách của một nhà sưu tầm tại Sicile. Ông lập tức đi ra tận hòn đảo này để gặp chủ nhân của nó. Nhưng đến nơi thì ông biết được là cuốn sách đã được gởi lên một tiệm sách ở Balê để bán. Tiệm đó lại ở gần nhà ông. Trong khi còn ở trên đảo, ông gặp một người đàn bà Pháp rất đẹp đi với chồng là Duntri Tripof, một ông hoàng người Nga, hiện du lịch vòng quanh Âu Châu để sưu tầm hộp quẹt. Thấy hai vợ chồng có máu đam mê như mình, ông bèn đem kể chuyện cuốn sách trước khi lên đường trở về Balê.

Về đến nhà, ông tìm ngay đến địa chỉ bán cuốn sách. Một cuộc bán đấu giá diễn ra, ông đã giốc cả cơ nghiệp ra đấu giá, nhưng vẫn bị một người bí mật nào đó tranh mua mất. Ông luỉ thuỉ về nhà. Vài tuần sau đó lễ Giáng sinh lại tớị...

Chợt có người gõ cửa và một cậu bé tám tuổi mặt muĩ khôi ngô, bước vào trao cho ông một món quà Giáng sinh. Mở ra, ông thấy một chiếc hộp hình thù như hộp đựng bánh Noel, nhưng bên trong lại là một cuốn sách phủ đầy hoa tím, kèm theo là một tấm thiếp đề tên bà hoàng Trépos. Theo lời chị quản gia của ông, bà hoàng này chính là vợ của gã bán sách Coccoz thưở nào, và đứa bé tám tuổi kia chính là cái bào thai đã được ông sưởi ấm và cho ăn bánh tám năm về trước.



Việt nam ta có câu: "Bánh ích đi, bánh quy lại" hay "Có qua có lại mới toại lòng nhau." Có một quy luật ngầm trong xã hội loài người, là người ta thích cư xử với nhau một cách công bằng: Tôi cho anh để được anh cho lại, tôi làm ơn cho anh là để được anh trả ơn, tôi đãi anh lần này là để được anh mời lại lần sau, tôi lập công là để được phần thưởng.

Rousseau cũng phát biểu như sau: "Hãy thương yêu kẻ khác và họ sẽ thương yêu các bạn, hãy giúp đỡ họ và họ sẽ giúp đỡ bạn". Đó là óc vụ lợi, nó chi phối hầu như tất cả mọi quan hệ của chúng ta với tha nhân, cũng như với chính Thiên Chúa.

Trong câu chuyện trên đây, nhà sưu tầm sách quý Bonnard không cư xử theo lối thường tình ấy. Ông tặng hai vợ chồng đáng thương súp để ăn trong cơn đói cồn cào, cuỉ để đốt lò trong mùa đông rét buốt, và bánh Noel để vui trong đêm mừng Chúa Giáng Sinh.

Chắc chắn ông không mong được đền đáp, và càng không ngờ lại được đáp đền bằng chính cuốn sách quí hiếm mà tám năm trời ông tìm kiếm không được. Đó là một thông điệp mà Hài Nhi Giê-xu đã muốn loan báo cho nhân loại: "Hãy trao ban một cách vô vị lợi". Khi giáng sinh làm người, Ngài đã mạc khải cho chúng ta một Thiên Chúa quảng đại đến độ trao ban một cách như không Người Con Một yêu dấu. Qua cách cư xử đó, Đức Chúa Trời muốn nói với chúng ta rằng: "Đức Chúa Trời yêu thương và không mong một sự đền đáp nào của con người".

- Một Damien tông đồ người hủi đã chết đớn đau vì bệnh cùi sau một đời phục vụ người phong.

- Một Maximilian Kolbe đã chết thay cho người bạn tù một cách vô vị lợi.

- Một Teresa Calculta suốt một cuộc đời chăm sóc cho những người nghèo khổ, hấp hối.

Và còn biết bao nhiêu con người đã âm thầm trao ban một cách vô vị lợi, trao ban như không, trao ban mà không mong chờ bất cứ một sự đền đáp nào.

Qua cái chết trên thập giá, Chúa Giê-xu đã nêu gương sống quảng đại trao ban, sống yêu thương cho đến tột cùng, nghĩa là không tính toán, không mong được đền đáp. Tình yêu trao ban vô vị lợi ấy mời gọi chúng ta hãy tin tưởng và phó thác hoàn toàn cho Ngài. Tình yêu ấy cũng kêu gọi chúng ta hãy thanh luyện tình yêu ích kỷ và vụ lợi của chính mình.

Diệu Kỳ của Âm Nhạc

Theo hãng thông tấn API hôm 12 tháng 1 năm 1996, bên Hoa Kỳ, một em bé gái 9 tuổi đã thức giấc sau 12 ngày hôn mê, nhờ nghe bản nhạc có tựa đề: "Các thiên thần ở giữa chúng ta".

Bà Hathum, mẹ của em bé cho biết rằng trong khi đi mua sắm đồ Giáng Sinh, trên đường trở về nhà, xe của bà đã bị một chiếc xe khác tông vào, và em bé Hither bị xuất huyết não và rơi vào trạng thái hôn mê. Vì tin rằng: những người đang trong trạng thái hôn mê vẫn có thể nghe được, nên các bác sĩ khuyên gia đình nên cho cháu nghe bản nhạc mà thường ngày em thích nhất, đây là bản nhạc mà cả hai mẹ con cùng nghe mỗi khi có người thân trong gia đình qua đời. Bà Hathum tìm lại được bản nhạc trong xấp nhạc giáng sinh của bé Hither, bài hát nói rằng: "Các thiên thần từ trời cao xuống trái đất trong những giờ phút tăm tối nhất của chúng ta để dạy chúng ta sống và ngợi khen Chúa".

Như một phép lạ, khi bản nhạc vừa được cất lên, Hither từ từ tỉnh lại và bắt đầu khóc và nói: "Mẹ ơi! con yêu mẹ".



Quí vị và các bạn thân mến,

Một bản nhạc về các thiên thần đã có sức đánh thức người hôn mê tỉnh dậy. Trong mùa Giáng Sinh, chúng ta lắng nghe nhiều bài thánh ca quen thuộc và bất hủ nhưng có lẽ không có bài ca nào có ý nghĩa hơn bài ca của các thiên thần. Một vị thánh viện phụ nào đó đã nói: "Vinh danh Thiên Chúa là con người được sống".

Vinh danh Thiên Chúa là con người được sống. Thiên Chúa sinh ra làm người là để cho con người được sống và sống xứng phẩm giá và ơn gọi của mình. Các thiên thần như muốn nói với chúng ta rằng: "Cuộc sống này quý giá và đáng sống biết chừng nào". Trong mùa Giáng Sinh, chúng ta sẽ có dịp nghe lại bài ca của các thiên thần. Chúng ta cũng sẽ hòa trỗi với các thiên thần ca ngợi sự sống. Bài ca sẽ vang lên khi chúng ta biết trân trọng đón nhận từng phút giây của cuộc sống chúng ta. Bài ca ấy sẽ được vang lên khi trong những giờ phút đau thương và đầy thử thách chúng ta vẫn tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống và tiến tới trong hy vọng và tín thác. Bài ca cũng sẽ được vang lên khi chúng ta tỏ ra trân trọng đối với sự sống và phẩm giá của người khác. Bài ca ấy sẽ được mãi mãi vang lên khi chúng ta ý thức: Sống là sống cho người khác.

Lạy Thánh Nhi Giê-xu, chúng con chiêm ngắm Chúa trong máng cỏ, trong ánh sáng của mầu nhiệm của Ngài. Xin cho chúng con nhận ra phẩm giá cao trọng của nhân vị chúng con và danh Chúa luôn được rạng ngời. Amen.

Đồng Cỏ Xanh - Dòng Nước Mát

Dương Ân Điển là đứa trẻ bị bỏ rơi, người ta nhặt được nó ở một quầy bán thịt, trong cái chợ nghèo vùng núi miền Nam, đảo Đài Loan. Câu chuyện thương tâm này xảy ra năm 1974, ấy là lúc vừa lọt lòng, em đã không có hai cánh tay, chân phải thẳng đơ không thể co duỗi.

Thế mà, 25 năm sau, đứa bé tàn tật bất hạnh ấy đã trở thành nhà danh họa tài ba, chuyên vẽ tranh bằng chân và miệng. Cô đã tổ chức nhiều cuộc triển lãm ở Mỹ và Nhật, và là thành viên của Hiệp Hội quốc tế những người vẽ tranh bằng chân và miệng.

Cuộc đời cô thay đổi nhanh chóng như thế, thành công rực rỡ như thế, cũng là nhờ mục sư Dương Húc và vợ ông là Lâm Phương Anh nhận nuôi. Đặc biệt là ông Tưởng Kinh Quốc đã cho cô đi giải phẫu chỉnh hình cột sống, nắn chân phải, sửa đường làm cầu cho cô dễ dàng đi tới trường. Ông đã nói với cô: "Cháu không có tay, nhưng còn chân, và có thể làm được rất nhiều việc". Chính tình thương, sự chăm sóc, và lời động viên của ông Tưởng Kinh Quốc đã thay đổi số phận của một con người.

"Chiên ta nghe tiếng ta, ta quen nó, và nó theo ta." (Giăng 10:27). Đức Chúa Trời là chủ chiên nhân lành, Ngài yêu thương mỗi người chúng ta bằng một tình yêu cá biệt, cho dù chúng ta có què quặt đui mù, có xấu xa đốn mạt đến đâu, mỗi người chúng ta đều có chỗ đứng độc nhất vô nhị trong tình yêu bao bọc của Chúa; mỗi người chúng ta đều có vị trí đặc biệt trong trái tim yêu thương của Người. Tấm lòng quảng đại yêu thương của ông Tưởng Kinh Quốc dành cho cô bé Dương Ân Điển chỉ là hình bóng tình yêu thương vô bờ của Đức Chúa Trời đối với chúng ta, những con chiên của Người.

Vâng, chiên của Chúa thì nghe Chúa, biết Chúa và theo Chúa.

Nghe Chúa chính là lắng nghe Lời Chúa qua Kinh Thánh, nghe Chúa chính là để có một mối tương giao thân tình với Ngài, và nhất là để lòng tin trọn vẹn vào Ngài. Sứ đồ Phao-lô viết: "Có đức tin là nhờ nghe giảng, mà nghe giảng là nghe công bố lời Đức Chúa Trời." (Rô-ma 10:17).

Theo Chúa chính là một thái độ hoàn toàn tự do, tự nguyện dấn thân, và trao phó thân phân cho duy một mình Người. Theo Chúa cũng chính là từ bỏ, từ bỏ con người cũ, nếp sống cũ, đường lối cũ: Các môn đệ đã bỏ mọi sự, Mađalêna đã bỏ đường tội lỗi, Augustinô đã bỏ đời trụy lạc, để đi theo Người.

Nghe Chúa, Biết Chúa và Theo Chúa để được những gì? Đức Chúa Giê-xu Christ đã trả lời: "Ta ban cho nó sự sống đời đời; nó chẳng chết mất bao giờ, và chẳng ai cướp nó khỏi tay ta." (Giăng 10,28). Đoàn chiên đi theo chủ chiên nhân lành thì đồng cỏ xanh với dòng suối mát chắc chắn phải là đích đến của chúng, vì người chăn của chiên là Chúa Giê-xu; Ngài chính là Đường, là Lẽ Thật và là Sự Sống. Ngài không những ban cho chúng ta sự sống đời đời mà còn bảo đảm sự sống ấy chắc chắn không thể mất được.

Không chỉ Chúa Con mà cả Chúa Cha cũng gìn giữ, bảo vệ chúng ta trong bàn tay yêu thương của Ngài: "Cha ta là Ðấng lớn hơn hết đã cho ta chiên đó, và chẳng ai cướp nổi chiên đó khỏi tay Cha." (Giăng 10:29). Chúa Cha đã trao ban đoàn chiên cho Chúa Con như quà tặng quí giá nhất, nên Chúa Con cũng gìn giữ và yêu mến đoàn chiên như Chúa Cha đã yêu mến và gìn giữ vậy. Như thế, chúng ta được bảo vệ an toàn tuyệt đối trong cả hai bàn tay, của cả cha lẫn mẹ, còn hình ảnh nào đẹp hơn thế nữa!

Lạy Chúa, xin cho chúng con trở nên bé nhỏ đơn sơ để chúng con được nằm gọn trong bàn tay yêu thương của Chúa. Giữa một thế giới ồn ào vì tranh giành quyền lực, của cải, ảnh hưởng, xin cho chúng con lắng nghe được tiếng Chúa. Giữa một thế giới chỉ biết tôn thờ vật chất, xin cho chúng con hiểu biết Chúa thật sâu xa để yêu mến Người thiết tha. Giữa một thế giới chỉ biết chạy theo danh lợi lạc thú, xin cho chúng con luôn đi theo Chúa là Người Chăn Chiên nhân lành của cuộc đời chúng con. Amen!

Tha Thứ

Tha thứ

Có một người hành khất đến trước cửa nhà một người giàu có để xin bố thí. Nhưng mặc cho người khốn khổ van xin, người giàu có vẫn ngoảnh mặt làm ngơ. Đến một lúc không chịu được những lời van xin đó, thay vì bố thí, người giàu có đã lấy đá ném vào người hành khất.

Con người khốn khổ ấy lặng lẽ nhặt lấy hòn đá cho vào bị rồi thì thầm trong miệng: "Ta mang hòn đá này cho đến ngày nhà ngươi sa cơ thất thế. Ta sẽ dùng nó để ném trả lại ngươi"

Năm tháng trôi qua lời chúc dữ của người hành khất đã thành sự thật, Vì biển lận người giàu có bị tước đoạt tất cả tài sản và bị tống giam vào ngục. Ngày hôm đó, người hành khất cũng chứng kiến cảnh người ta áp giải người giàu có vào ngục. Nỗi căm hờn sôi sục trong lòng ông, ông đi theo đoàn người, và tay không rời hòn đá mà người giàu có đã ném vào ông năm xưa. Ông muốn ném hòn đà vào người tù để rửa sạch mối nhục ông đã phải chịu

Nhưng cuối cùng, nhìn thấy gương mặt tiều tụy đáng thương của kẻ đang bị cùm tay, người hành khất thả nhẹ hòn đá xuống đất rồi tự nhủ: ''Tại sao ta phải mang nặng hòn đá này từ bao năm qua? Con người này, giờ đây chỉ là một kẻ khốn khổ như ta mà thôi"



Ý NGHĨA:

Mạng lịnh khó thực hiện nhất của Chúa Giêsu đó là: "Anh em phải thương yêu kẻ thù và làm ơn cho kẻ oán ghét anh em"

Tha thứ là điều khó khăn nhất,cũng là điều cao cả nhất, trao ban tiền của, trao ban thì giờ, và ngay cả trao ban chính mạng sống mình là điều xem ra còn dễ làm hơn là trao ban sự tha thứ. Tha thứ là tuyệt đỉnh của yêu thương, bởi vì tha thứ là yêu thương chính kẻ thù của mình.

Tha thứ tức là tạo cho ta niềm vui trong lòng. Vui vì được Chúa tha thứ tội lỗi cho ta. Vui vì mình đã làm một nghĩa cử cao đẹp mà ít người làm được. Vui vì mình không phải bận tâm với những tư tưởng trả thù, không bị gò bó trói buộc vào những chuyện đen tối,nhưng sẽ tự do trong cõi lòng thư thái, thong dong.