Lạy Chúa! đã rất nhiều lần con cầu nguyện và xin Chúa cho con trở nên nhân chứng của Ngài giữa cuộc sống này. Và con tin rằng hôm nay cũng theo ý Chúa, con hiện diện nơi đây, gửi bài viết này như một lời chứng cho tình yêu của Ngài. Nguyện xin Chúa Thánh Thần soi sáng và hướng dẫn con trong giờ phút này.
Các bạn yêu quý, vâng Chúa, chính Chúa đã thánh hóa và thay đổi tâm hồn tôi, chữa lành bệnh cho tôi, ban cho tôi một công việc như ý muốn và luôn luôn yêu thương, gìn giữ tôi trong cuộc sống đầy khó khăn, thử thách này. Cũng vào mùa Phục sinh 8 năm trước đây, tôi chính thức trở thành con chiên của Chúa qua bí tích rửa tội. Ngày đó quả là một ngày thiêng liêng với mỗi người Công giáo nhưng với tôi lúc đó, ngoài giây phút long trọng khi đốt nến và đọc lời hứa trước Chúa và toàn thể giáo dân thì cảm xúc trong tôi không có gì là đặc biệt nếu không nói là còn có phần lo sợ. Lo sợ vì về muộn sẽ bị mẹ la. Tôi nhớ rằng tôi rửa tội vào ngày vọng Phục sinh, có nghĩa là buổi lễ kết thúc khá muộn (10h hay 11h đêm gì đó). Với gia đình tôi, giờ này là giờ cấm. Thêm nữa tôi rửa tội và theo Chúa vì tôi chuẩn bị kết hôn với một người Đạo gốc, điều này cha mẹ tôi biết và không ngăn cấm nhưng cũng không hề thoải mái khi biết tôi muốn được kết hôn thì phải rửa tội để theo Chúa và bỏ đạo của cha mẹ tôi - đạo Phật. Cũng cần nói thêm mẹ tôi là người rất tin vào Phật pháp và luôn muốn tôi sẽ theo bà. Trước khi rửa tội mỗi lần đến lớp học giáo lý tôi gần như phải năn nỉ mẹ, phải cố gắng hoàn thành mọi công việc trong gia đình sớm để kịp giờ đi học và tuyệt đối là không bao giờ dám về muộn.
Tôi dài dòng như vậy một chút để các bạn thấy con đường đến với Chúa của tôi không hề suông sẻ chút nào. Với tôi, lúc đó Chúa vẫn còn xa lạ lắm, tôi hiểu mơ hồ về Chúa qua những bài giảng cúa các thầy trên lớp. Khi bước ra khỏi lớp tôi gần như quên tất cả. Tôi suy nghĩ đơn giản "thuyền theo lái, gái theo chồng" và tôi theo Đạo gần như để làm hài lòng cha mẹ bên đó mà thôi. Tôi đã từng có ý nghĩ thử thách Chúa, xem những điều tôi mong muốn Chúa có cho tôi không? Và quả thật những điều tôi mong đã thành hiện thực và ngạc nhiên hơn nữa là cuối khóa học của lớp tân tòng năm đó, khi làm bài thu hoạch: bạn hiểu thế nào về Chúa Giêsu, bài của tôi được điểm cao nhất, được Cha xứ đọc mẫu trước Nhà thờ và toàn thể dân Chúa. Sau đó cũng Cha xứ yêu cầu tôi hợp tác với Nhà thờ để viết một vài bài về cảm xúc của tôi đối với mẹ Maria. Cha xứ rất hài lòng về bài viết của tôi. Dần dần kết hợp với việc theo nhà chồng đi Nhà thờ, tôi cảm thấy Chúa gần gũi hơn. Ngoài giờ tham dự Thánh lễ, tôi hay lắng nghe gia đình nhà chồng nói về Đạo, về Chúa. Và cứ từng bước, từng bước như vậy, Chúa đã đi vào tâm hồn tôi lúc nào không rõ, không phải vô tình mà là Chúa đã "cố tình" yêu tôi ngay cả khi lòng tôi chưa mến Người.
Sau vài năm chung sống, gia đình nhỏ bé của chúng tôi tan vỡ vì không hiểu nhau, vì phản bội lại lời hứa đã nói trước Chúa ngày nào. Tôi dọn về sống tại nhà cha mẹ đẻ. Tôi đau khổ, khóc lóc, tiều tụy vì suy nghĩ, vì đau đớn và tôi bỗng quên cả Chúa. Tôi muốn trốn tránh mọi người, trốn tránh cuộc sống và thế là tôi trốn tránh luôn cả Chúa. Tôi không còn đi nhà thờ như trước, không còn chạy đến Chúa, đến Mẹ Maria mà cầu nguyện sốt sắng nữa. Dường như tôi đã mất niềm tin vào tất cả. Có lúc tôi hỏi Chúa rằng: tại sao Chúa không thương con, tại sao Chúa lại để con khổ như vậy? Chẳng có ai trả lời tôi cả, tôi lại càng thất vọng nhiều hơn. Tôi cảm thấy mình cô đơn hơn bao giờ hết. Rồi một ngày tôi quyết định sẽ đi thật xa thành phố tôi đang sống để quên đi tất cả và tôi sẽ làm lại từ đầu. Cách ngày tôi lên đường khoảng nửa tháng, một đêm tôi nằm mơ thấy một giấc mơ lạ. Trong giấc mơ tôi đứng trên một đỉnh đồi vắng trong đêm tối. Thật khó để tả lại khung cảnh lúc đó như thế nào nhưng thật lạ là trong tâm tưởng và suy nghĩ của tôi thì dường như đó chính là ngọn đồi mà Chúa đã tử nạn năm nào. Tôi đứng đó một mình trong đêm vắng nhưng tôi không hề run sợ. Từ phía trời xa thấp thoáng một đám mây sáng, đám mây đó thấp dần, thấp dần xuống và trên đám mây đó là Mẹ Maria. Mẹ rất đẹp và thật giống với bức tượng Mẹ mà tôi vẫn tôn kính tại nhà tôi khi trước. Xung quanh Mẹ là ánh sáng chan hòa, sáng lắm. Nhưng lạ thay là ánh sáng đó dịu dàng, không hề làm tôi chói mắt. Mẹ ở cách tôi một đoạn khá xa nhưng tôi thì nhìn rõ Mẹ. Mẹ không nói gì chỉ nhìn tôi trìu mền, hiền từ. Còn tôi thì ngạc nhiên đến mức không thể nói gì chỉ biết thốt lên: Mẹ Maria. Được vài phút Mẹ cùng đám mây dần bay lên cao và mất hút vào bầu trời đen thăm thẳm, lặng lẽ và nhẹ nhàng như khi Mẹ đến vậy. Tỉnh giấc tôi nhận ra đó là một giấc mơ lạ nhưng rồi lo chuẩn bị cho chuyến đi, tôi cũng quên luôn.
Sau đó không lâu, tôi chuyển đến sống tại Sàigòn với chị gái. Chồng chị cũng là người Đạo gốc và chị cũng theo chồng như tôi. Vậy là sáng chủ nhật nào cũng vậy, tôi theo anh chị đến nhà thờ và như có một động lực nào tôi không rõ nhưng tôi không bỏ qua bất cứ một buổi Thành lễ nào vào chủ nhật dù bận rộn và mệt mỏi đến đâu. Vậy là dần đần tôi đã trở lại Đạo và cái động lực mà tôi không rõ đó chính là lời mời gọi của Mẹ, của Chúa. Mẹ và Chúa đã dang tay ra khi tôi vấp ngã, khi tôi tưởng chừng mình cô đơn, không người nâng đỡ, khi tôi sẵn sàng quên Chúa, quên Mẹ, chạy trốn bạn bè, người thân. Vậy là khi tôi tưởng Chúa và Mẹ đã bỏ rơi tôi, thì chính Người lại ở trong tôi, ban cho tôi nghị lực sống. Không những Người không trách phạt tôi vì tội bỏ quên Người mà Người còn ban cho tôi, rất nhiều, rất nhiều nữa là khác. Cuộc sống của tôi từ đó thay đổi, tôi xin được việc làm, tôi kiếm được tiền để lo cho cuộc sống mà không phải phụ thuộc vào người thân nữa. Tôi thầm cảm ơn Chúa và cảm ơn Mẹ. Lúc này niềm tin của tôi đã vững vàng hơn nhưng từ trong sâu thẳm tôi vẫn chưa dám phó thác hết mọi điều cho Chúa.
Nhiều lúc tôi vẫn hoài nghi. Và cuộc sống của tôi thực sự thay đổi khi tôi nhặt được tấm hình "Lòng Thương Xót Chúa" trong một lần dọn nhà. Hai chị em tôi đi mua khung lồng tấm hình đó lại, mang cho Cha xứ làm phép và mang về nhà thờ. Đó cũng là lúc anh rể tôi mất đi vì một căn bệnh hiểm nghèo. Nghe mọi người nói, hầu như ngày nào tôi cũng lần chuỗi Lòng Thương Xót Chúa để xin Chúa mang linh hồn anh về bên Chúa. Và tôi cũng không ngờ tôi đã làm việc đó cho cả chính tôi. Tôi năng cầu nguyện hơn cho tôi, cho người thân và tất cả những ai là con cái Chúa. Tôi cũng xin Chúa thanh tẩy tâm hồn tôi, đừng để tôi phạm nghĩa cùng Chúa nữa. Tôi nhớ có một lần đến nhà thờ dự Thánh lễ xong, tâm hồn tôi trĩu nặng, tôi thèm được xưng tội và thật may mắn cho tôi hôm ấy có Cha ngồi tòa. Tôi bước đến xưng hết những tội lỗi tôi đã phạm trước kia và trong cả một thời gian dài xa vắng Chúa. Vừa xưng tội tôi vừa khóc, khóc như một đứa trẻ cho đến khi đứng trước Chúa đọc kinh sám hối tội lỗi tôi vẫn không kìm nén được những cảm xúc trong lòng mình. Nhìn lên tượng Chúa chịu nạn, tôi thấy tội lỗi mình lớn quá và lúc đó tôi đã cầu nguyện rằng:"Lạy Chúa, xin cho con vững lòng cùng Chúa luôn mãi và nếu như sau này vì một lí do nào đó con lại quên Chúa lần nữa thì xin Chúa hãy cất con về bên Người. Vì cuộc sống thì nhiều cám dỗ, thân phận con mỏng dòn, yếu đuối nhưng con không muốn làm đứa con bội nghĩa lần thứ hai".
Các bạn ạ, có lẽ Chúa đã nghe lời tôi - lời của một đứa con hoang đàng nay biết tìm về nguồn cội. Từ đó đức tin của tôi vững vàng hơn, dù có bất cứ điều gì tôi cũng chạy đến Chúa, phó thác trong tình thương của Đức Mẹ. Và một điều đặc biệt là mỗi lần đi Nhà thờ, nghe Cha giảng và nhìn lên tượng Chúa chịu nạn tôi lại thấy xúc động nghẹn lời. Lần nào cũng vậy ra về là nước mắt tôi rưng rưng. Tôi khóc vì điều gì vậy? Vì tội lỗi tôi quá lớn, mà Chúa thì yêu thương tôi quá nhiều.
Cuộc sống của tôi cứ thế trôi qua trong đức tin mà tôi đã tìm lại được. Đến cuối năm 2008, tôi phát hiện ra mình có hai khối u nhỏ ở ngực. Thực ra căn bệnh này tôi đã mắc phải từ ngày tôi chưa lập gia đình nhưng tôi đã từng phẫu thuật 3 lần và kết quả rất khả quan vì đây là khối u lành tính. Tuy nhiên tôi biết mình không thể chủ quan, tôi quyết định đi khám. Bác sĩ cho tôi siêu âm màu và kết quả vẫn như 3 lần trước. Bác sĩ khuyên tôi nên uống thuốc cho giảm bớt, nếu sau 1 tháng mà không đỡ thì sẽ phẫu thuật. Tôi trở về, lòng có một chút nặng nề nhưng tôi nhớ rằng tôi còn có Chúa, có Mẹ và tôi cầu xin. Đúng hẹn, một tháng sau tôi quay lại, vẫn vị bác sĩ đó (một bác sĩ nổi tiếng ở bệnh viện Chợ Rẫy) siêu âm và nói rằng: bệnh tôi không hề đỡ, nên về nhà chuẩn bị một ngày gần nhất lên bệnh viện thực hiện ca phẫu thuật này. Vậy là tôi về nhà chuẩn bị tinh thần và tiền bạc cho ca tiểu phẫu này nhưng tâm trạng thì bình thản lạ. Thời gian để tôi chuẩn bị không lâu lắm, chỉ khoảng hơn 1 tuần. Ngày tôi lên bệnh viện để thực hiện ca phẫu thuật, bác sĩ dắt tôi đi siêu âm lại lần nữa. Thật là kì lạ kết quả báo rằng ngực tôi không hề có khối u nào hết, đó chỉ là viêm ngực bình thường, uống thuốc sẽ hết. Tôi cẩn thận hơn, đi chụp X-quang thêm 1 lần nữa và kết quả cũng giống như kết quả siêu âm ở bệnh viện. Tôi thật không tin vào những gì đã nghe được. Nhưng sau đó tôi hiểu rằng, Chúa đã nghe lời tôi cầu nguyện với Ngài và chính Ngài chứ không ai khác đã chữa lành căn bệnh đó cho tôi.
Sau đó tôi tiếp tục đi làm, lòng không còn vương vấn đến căn bệnh đó nữa. Song một lần nữa tôi thấy buồn vì tôi đột nhiên bị mất việc mà lí do lại không phải do tôi gây nên. Buồn bã song tôi vẫn không quên chạy đến với Mẹ với Chúa. Một thời gian dài tôi đi kiếm việc làm mà không được, đâu đâu cũng từ chối tôi. Rồi một ngày có người quen nói rằng sẽ xin cho tôi vào làm việc trong Thành đoàn, lương không cao lắm nhưng tôi sẽ được vào biên chế, đảm bảo cho tôi có được những chế độ sau này nhưng với một điều kiện tôi vào vào Đảng. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc tôi phải quên đi Chúa đã từng hiện hữu trong cuộc sống của tôi, tôi phải bỏ Ngài. Tôi chưa kịp vui vì tìm được việc mới thì đã buồn vì sự lựa chọn đó. Điều đó đã làm tôi buồn bã không ít, song vì mọi người khuyên bảo, lại cũng vì cuộc sống mưu sinh tôi đã nghĩ: có lẽ tôi sẽ đi làm, tôi sẽ khai trong lí lịch là không có Đạo song tôi vẫn âm thầm theo Chúa thì cũng chẳng sao. Song những lúc một mình, suy nghĩ lại cả một chặng đường tôi theo Chúa, suy nghĩ về những lỗi lầm của mình và tình yêu của Chúa tôi không muốn bỏ Ngài. Tôi chạy đến Chúa cầu xin: "Lạy Chúa, con bối rối quá nhưng con thực sự không muốn bỏ Ngài, xin Chúa hãy chỉ cho con biết con đường con phải đi để không phải lỗi nghĩa với Chúa. Xin Chúa ban cho con một công việc tốt đẹp nhưng không phải theo ý con mà theo ý Chúa. Thánh Giá Chúa trao, con nguyện vác hết cuộc đời này chỉ xin Chúa đừng bỏ con. Con xin phó thác tất cả mọi sự trong con nơi Ngài". Và tôi không ngừng đọc kinh Sáng Soi. Kỳ lạ thay, lòng tôi không còn nặng nề, lo âu như trước. Ngày hôm sau, người quen đó báo với tôi rằng công việc định xin cho tôi không thành công. Trái với tâm lý của một người bị chối từ công việc, tôi cảm thấy nhẹ nhàng, như trút đi được một gánh nặng và trong lòng mừng thầm vì tôi không phải lựa chọn nữa, tôi có thể công khai đến với Chúa mà chẳng ngại điều gì. Và cũng từ đó trong tôi luôn có một niềm tin to lớn rằng Chúa sẽ ban cho tôi một công việc tốt đẹp, tốt đẹp hơn những công việc tôi đã trải qua. Và giờ đây, công việc đó tôi đang nắm trong tay. Tôi chẳng biết nói làm sao hết nỗi vui mừng của tôi và chắc chắn điều đầu tiền tôi sẽ làm là cảm tạ Thiên Chúa, cảm tạ Mẹ Maria đã cầu bầu giúp tôi.
Câu chuyện của tôi hơi dài vì với tôi đó là cả 1 chặng đường nhiều cam go, thử thách để tôi có Chúa, đánh mất Người rồi lại tìm thấy Người. Giờ đây tôi vẫn không quên cầu nguyện mỗi ngày, làm sao để mình sống tốt hơn, đẹp hơn và biết yêu Chúa, yêu tha nhân như chính Chúa yêu tôi vậy. Cầu xin Chúa hãy dẫn dắt con bước đi con đường còn lại trong đức tin, đức cậy, đức mến. Và cho con luôn là một chứng nhân tình yêu của Chúa giữa cuộc sống đời thường. Xin cho những ai lạc lối như tôi sẽ sớm tìm về với Chúa, và những ai còn chưa biết Ngài cũng sẽ sớm tìm thấy Ngài trong cuộc sống. Tạ ơn Chúa, Tạ ơn Mẹ. Nhân danh Cha và Con và Thánh Thần. Amen.
Têrêsa Hài Đồng Giêsu Thu Hương
(source: MLCN)
Pages
22/9/09
HÀNH TRÌNH 24 GIỜ ĐI TÌM CHÚA
CHIỀU THỨ BẨY 5.4.08
Gia đình tôi tham dự Thánh lễ thứ bẩy thay Chủ nhật thứ III mùa Phục Sinh. Sau Thánh lễ, trên đường về nhà, chúng tôi có cãi nhau và giận hờn đôi chút. Đưa vợ con về đến nơi, riêng tôi không muốn vào nhà. Tôi chỉ muốn đi đâu đó…Tôi chạy xe ra một góc đường và khóc vì buồn tủi. Tôi không cảm thấy buồn hay giận hờn gì vợ tôi mà tôi chỉ cảm thấy cuộc đời sao vô vị và dường như không có mục đích. Rồi tôi gọi phone cho cháu gái mới vào dòng ở Missouri xin cầu nguyện. Tự nhiên tôi cảm thấy khao khát muốn gặp được Chúa. Tôi cũng chẳng biết mình sẽ đi đâu để gặp được Chúa?!...Nhưng chắc chắn một điều là phải đi, và tôi đã quyết tâm lên đường bắt đầu cho một cuộc hành trình tìm Chúa với đầy những giọt nước mắt.
Lúc đó là 10 giờ 30 phút tối thứ Bảy, tôi cho xe ra xa lộ 35W tiến về miền nam, không biết mình sẽ đi về đâu nhưng với mục đích là phải tìm được Chúa. Tôi nói với Chúa, Lạy Chúa! Hôm nay con quyết tâm đi tìm Chúa. Không tìm được Chúa thì con không trở về. Xin Chúa cho con được gặp Chúa cách rõ ràng. Chúa muốn con làm gì, cũng xin tỏ cho con cách rõ ràng con mới hiểu, mới tin. Tôi lái xe mà nước mắt cứ tuôn trào.Tôi khóc với Chúa, kể lể với Chúa thật nhiều và nài nỉ xin Chúa hiện ra cho tôi được gặp. Tôi còn nói với Chúa, Nếu như Chúa muốn con chết để được gặp Chúa hôm nay, con cũng xin vâng. Liền lúc đó tôi thấy một cây Thánh Giá rất to cắm giữa đường có lẽ của ai đó chết trong tai nạn giao thông, tôi thầm nghĩ hôm nay chắc Chúa muốn tôi chết thật mới được gặp Ngài. Tự nhiên cái cảm giác sợ chết mất ơn nghĩa Chúa xâm chiếm hồn tôi. Tôi cẩn thận gài dây an toàn. Tôi thầm thĩ với chúa :”Con sẽ chạy chậm 55MPH để tránh xảy ra tai nạn tự kết liễu đời mình làm mất lòng Chúa. Còn ý Chúa muốn cất con về thế nào thì tuỳ ý Chúa” Và để an tâm hơn cho phần rỗi, tôi nhắn text message cho cháu gái: “Nhờ cầu nguyện cho linh hồn Gioan Baotaxita (Thánh bổn mạng tôi)”. Tôi lại khóc với Chúa : “Con sống mà yếu hèn, tội lỗi, bệnh tật…Con sống mà đầy những thất bại ê chề trong công ăn việc làm…Con sống mà chỉ thêm gánh nặng, làm khổ người thân.! Bây giờ nếu con chết, con cũng chẳng xứng đáng ra trước Nhan Thánh Chúa. Chi bằng xin Chúa cứ cho con gặp được Chúa trước. Xin Chúa dạy con phải làm gì để đẹp ý Chúa?.. Rồi tôi đọc kinh Mân Côi cầu nguyện, hát tất cả những bài Thánh ca tôi thuộc…
Hai giờ trôi qua vẫn chưa thấy Chúa đâu! Tôi gọi phone về nhà cho vợ tôi an tâm. Vợ tôi khóc nài nỉ tôi quay về. Tôi nói khi tìm được Chúa rồi thì tôi sẽ trở về. Câu nói “đi tìm Chúa” càng làm cho vợ tôi lo lắng, vợ tôi tưởng tôi đi tìm cái chết nên đã nói “Nếu anh có chuyện gì xảy ra thì em cũng theo anh luôn” và cứ khóc lóc năn nỉ tôi trở về. Mọi khi vợ tôi chỉ hơi khóc đã làm tôi mềm lòng nhưng lần này sự thúc đẩy tôi đi tìm Chúa càng mảnh liệt hơn nên lòng tôi đã ra chai đá mà không quay về. Tôi không biết giải thích làm sao cho vợ tôi hiểu nên chỉ nói cho vợ tôi an tâm “Em tin anh một lần đi, anh sẽ về nhà trước lúc mặt trời lặn chiều mai”. Tôi cũng gởi text message cho cháu tôi an tâm mà đi ngủ. Nhưng cháu tôi vẫn chưa an tâm và đã gọi lại với giọng đầy lo lắng: “Chú đang ở đâu vậy?” – “Chú đang trên đường đi tìm Chúa” – “Chú đừng đi nữa, nếu chú muôn gặp được Chúa thì chú hãy dừng xe lại, ngước mắt lên trời cầu nguyện rồi ngồi trong thinh lặng sẽ nghe được tiếng Chúa nói”. Tôi cũng Okay cho cháu tôi an tâm nhưng sự thật tôi lại nói với Chúa, “Chúa ơi! Xin Chúa hãy hiện ra cho con thấy một cách tường tận hoặc nói cho con nghe một cách rõ ràng chứ mà phải nghe tiếng lòng thì con thật không phân biệt được đâu là tiếng Chúa đâu là tiếng con. Con thật khờ dại lắm!” và tôi tiếp tục đi. Biết bao tư tưởng thoáng qua trong đầu: “Chúa ơi! Ngọn đèn Đức Tin trong lòng con đã sắp tắt, nếu lần này con không gặp được Chúa thì chắc chắn nó sẽ tắt luôn”. Tôi nghĩ tới Thánh Tô Ma cũng đã cứng lòng tin và đã được Chúa hiện ra không lẽ nào Chúa không hiện ra với mình. Tôi lấy đó làm niềm an ủi và hy vọng rồi tiếp tục cuộc hành trình nhưng cũng không ngưng lần chuỗi mân côi, cầu nguyện.
Hai giờ nữa lại trôi qua, vẫn chưa thấy Chúa, Tôi cảm nhận được bước đi đầy lo âu , mệt mỏi , chán chường… của hai môn đệ trên đường Emmau. Các Ngài đã được Chúa hiện ra đồng hành lắng nghe,an ủi, thêm sức mạnh, thêm niềm tin. Tôi nghĩ chắc Chúa cũng sẽ hiện ra, lấy đó làm niềm tin rồi tiếp tục đi.
Thêm hai giờ nữa qua đi…tôi vẫn chưa nghe , chưa thấy điều gì Chúa tỏ cho tôi. Lúc này tôi nghĩ các môn đệ ngày xưa tuy kém lòng tin nhưng chắc không có tội nên đã được Chúa hiện ra, còn tôi chắc là vì tội lỗi nhiều qúa nên Chúa không hiện ra. Tôi đã đọc kinh ăn năn tội và sám hối tội lỗi của mình. Tôi lại khóc và nói “Chúa ơi! Con nhất quyết sẽ không quay về đâu vì đó là con đường yếu hèn, tội lỗi, con phải gặp được Chúa để Ngài chỉ cho con một con đường mới”. Xe hết xăng, tôi ghé vào đổ đầy bình. Nhớ lời cháu tôi nói, tôi tìm một chỗ ngồi nghỉ, nhìn lên trời cầu nguyện rồi thinh lặng xem Chúa có nói gì không? Ngồi được mười phút tôi chẳng cảm nhận được gì cả? Tôi bèn lên xe đi tiếp. Đầu tôi bắt đầu nhức và cay mắt. Tôi thưa với Chúa : “Con mệt mỏi rồi, con không đọc kinh ,không hát nổi nữa.” Giờ đây tôi chỉ còn đọc câu Thánh Vịnh : “Vì Chúa rất nhân từ, muôn ngàn đời Chúa vẫn trọn tình thương .Xin thương xót con”. Tôi cứ lập đi lập lại câu ấy.
Lúc đó đồng hồ chỉ 5 giờ 30 sáng, xe vào ranh giới tiểu bang Missouri, bỗng nhiên tôi thấy nhiều tia đèn chớp ở hộc băng đĩa trong xe. Tia chớp thật lạ thường chiếu thẳng vào mắt tôi. Rồi như có một động lực, tôi đưa tay nhấn vào : Lạ chưa! Đó là đĩa CD nói về PHÉP LẠ THÁNH THỂ của soeur Uyên tặng cho vợ tôi. Hôm nay tôi lái xe của vợ tôi và lâu nay tôi đã không còn thói quen nghe nhạc hay CD trong lúc lái xe nữa. Đĩa này tôi đã có lần được thoáng nghe qua khi đi lễ chung với vợ tôi mấy tuần trước. Nhưng hôm nay lạ một điều là tôi không chủ tâm và máy CD đã được tắt trong suốt thời gian tôi lái xe. Lạ hơn nữa là hôm nay tôi nghe với một tâm tình khác. Chúa đã soi sáng cho tôi nhận ra một điều xác tín : CHÚA ĐANG HIỆN DIỆN THẬT SỰ TRONG BÍ TÍCH THÁNH THỂ và NGÀI ĐANG CHỜ ĐỢI TÔI ĐẾN GẶP NGÀI. Lòng tôi vui mừng hân hoan quá đỗi. Nước mắt lại tuôn trào vì vui sướng. Đêm nay có lẽ là đêm tôi khóc nhiều nhất trong suốt cuộc đời tôi. Tôi chúc tụng , cảm tạ Chúa đã thương nhận lời và tôi nghĩ mình thật dại khờ. Chúa Giêsu luôn ngự trong nhà chầu mỗi ngày thế mà hôm nay tôi lại lái xe ra đường đi tìm Ngài.
Còn bốn tiếng lái xe nữa thì tới dòng Đồng Công, tôi quyết định đến đó để tham dự thánh lễ tạ ơn Chúa, tạ ơn Mẹ. Bao nhiêu mệt nhọc đều tan biến đi đâu hết. Tôi nóng lòng muốn tham dự Thánh lễ để được gặp gỡ Chúa trong Bí tích Thánh Thể; nên tăng vận tốc lên 80MPH cho kịp Thánh lễ sáng Chủ nhật. Con đường này quá quen thuộc đối với tôi từ lâu, vì năm nào tôi cũng dự Đại hội Thánh Mẫu ở dòng. Vậy mà bỗng dưng giờ đây chẳng hiểu sao tôi lại lạc đường???Tôi lắc đầu buồn bã, thất vọng thưa với Chúa: Chúa ơi, xin chỉ đường cho con, bây giờ con không biết phải quẹo đâu nữa? Lạc đường thế này thì làm sao con kịp tham dự Thánh lễ để được gặp gỡ Chúa? Chẳng để tôi phải ca cẩm lâu, trước mặt tôi là dòng Đồng Công quen thuộc. Tôi bỡ ngỡ nhận ra đây là con đường ngắn nhất, gần nhất đến nhà dòng! Quá đổi cảm động, tôi tạ ơn Chúa đã dẫn dắt tôi. Bước chân vào nhà nguyện cũng là lúc Cha chủ lễ dâng Mình Thánh. Tôi cảm động và sốt sắng tham dự Thánh lễ, nhưng không dám lên rước Mình Thánh Chúa vì đến trễ và nhận thấy mình còn tội lỗi, bất xứng. Lễ xong, tôi xin cha giải tội. Sau khi xưng tội, tôi cảm thấy một sự bình an vui sướng không tả được. Tôi đến lần hạt mân côi trước tượng Đức Mẹ thánh du rồi sang khấn Thánh Giuse. Lúc đó 9 giờ 10 sáng, tôi bước ra đi về, định ghé thăm cháu ở dòng Chúa Chiên Lành và hy vọng sẽ được dự thánh lễ ở đó thì có Cha bước vào. Cha hỏi tôi ở đâu đến? Ngài mời tôi xuống nhà dưới dùng cơm sáng với các Cha và dự thánh lễ cộng đòan lúc 10 giờ. Tôi cám ơn Cha rồi xuống dưới rửa mặt chứ không ăn bởi vì không thấy đói.
Tạ ơn Đức Mẹ, Thánh cả Giuse đã giữ con ở lại cầu ngyện, cám ơn Cha đã vào nhà thờ sớm, cám ơn Ngài đã mời con ở lại tham dự thánh lễ. Nếu không con đã ra đi mất rồi! Phải chăng chính Chúa Giêsu đã dọn sẵn và mời con đến tham dự bữa tiệc Thánh này? Một thánh lễ mà suốt đời con sẽ không bao giờ quên (Ước mong ngày Chúa gọi con ra khỏi thế gian cũng được một Thánh Lễ như vậy).
Cộng đoàn cất lên bài ca nhập lễ nhưng đối với tôi như là một bài hát chúc mừng sinh nhật bất ngờ vậy đó. “Hôm nay là ngày Ánh Sáng tỏa lan trên đầu những kẻ lòng thành…, Hôm nay là ngày nai vàng uống suối mật ong…, Hôm nay là ngày lúa đồng trổ bông…, Hôm nay đáng ghi muôn đời, hôm nay đáng ghi muôn đời...” Thật vô cùng hạnh phúc! Suốt cả buổi lễ tất cả những bài đọc dường như là những lời Chúa nói cho riêng tôi và những câu Thánh Vịnh là những tâm tình của tôi dâng lên Chúa. Từng chữ, từng chữ đã được ghi vào trí óc của tôi và tôi đã ngây ngất trong ân sủng Chúa. Bài đọc một: Trích sách tông đồ công vụ “Chúa không để linh hồn tôi trong cõi chết, và không để Đấng Thánh của Chúa thấy sự hư nát. Chúa đã cho tôi biết con đường sự sống và cho tôi đầy hân hoan tận hưởng nhan thánh Chúa”. Bài Đáp Ca: “Chúa sẽ chỉ cho con biết đường lối trường sinh – Xin bảo toàn con, lạy Chúa, vì con tìm nương tựa Chúa. Con thưa cùng Chúa: "Ngài là chúa tể con, Chúa là phần gia nghiệp và phần chén của con, chính Ngài nắm giữ vận mạng của con”. Bài đọc hai: Trích thư thứ nhất của Thánh Phêrô tông đồ “Anh em được cứu độ bởi Máu châu báu của Đức Kitô, Con Chiên tinh tuyền”. Bài giảng Phúc Âm, Cha giảng rất kỹ về bí tích Thánh Thể, về sự quan trọng của bí tích này. Hôm nay tôi được rước Chúa với một tấm lòng sốt sắng nhất. Hết bất ngờ này tới bất ngờ khác, sau Thánh Lễ tôi lại được chầu phép lành Thánh Thể, vì ngồi hàng ghế đầu tiên nên tôi được say đắm ngắm nhìn ThánhThể rất rõ ràng. Đến nỗi tôi có thể thấy được gương mặt của Chúa Giêsu đang ngước mắt lên trời và hơi nghiêng về bên trái (Đây cũng có thể là sự tưởng tượng của tôi, nhưng tưởng tượng hay không không quan trọng. Quan trọng là Ngài đã cho tôi thấy Ngài bằng con mắt Đức Tin và cảm nhận được sự hiện hữu của Ngài một cách xác tín một trăm phần trăm). Cộng đoàn hát bài “Thờ lạy Chúa”, hát đến đầu tôi sụp xuống thờ lạy Chúa đến đó. Giờ chầu rất ngắn ngũi nhưng chan chứa tình thương Chúa dành cho tôi và những lời đọc hướng dẫn từ anh ca trưởng chỉ cho tôi cách yêu mến Thánh Thể. Phải yêu mến Thánh Thể bằng cả tâm hồn lẫn trí khôn. Tâm hồn phải khao khát, trí khôn phải tìm hiểu về Thánh Thể. Rồi anh giới thiệu một số sách của các thánh đã viết về Thánh Thể. Tất cả đều được diễn ra trong Thánh Lễ. Tôi không thể nào ngờ được Chúa lại dọn cho tôi một bữa tiệc chu đáo đến thế. Cảm tạ, chúc tụng và tôn vinh Chúa đến muôn đời.
Thật thấm thía câu “Ai đi trong nước mắt sẽ về với tiếng cười”. Khi đi buồn sầu bao nhiêu, khi về hân hoan vui sướng gấp bội. Tôi rất muốn ghé ngang nhà dòng để cám ơn những lời cầu nguyện suốt đêm qua và chia sẽ với cháu tôi nhưng tiếc rằng cô ấy có việc ra ngoài không có ở nhà. Phải chăng đây lại là sự xắp đặt để tôi tiếp tục được lãnh nhận những ơn phúc từ trời? vì nếu tôi ghé nhà dòng thì phải mất trên bốn tiếng lái xe và sẽ không kịp về nhà trong ngày. Trên suốt đường về tôi không ngừng hát lên những ca khúc tạ ơn và chúc tụng Chúa nên không hề cảm thấy mệt mỏi. Về hơn nữa đường, bỗng dưng tôi cảm thấy buồn trở lại có lẽ vì sợ sẽ trở về con đường củ. Tôi mở CD lên nghe, CD phép lạ kia tôi đã nghe nhiều lần khi đi và đã thuộc lòng nên không muốn nghe nữa. Tôi bấm sang CD bên cạnh, lạ thay lại là CD phép lạ Thánh Thể khác với những truyện tôi chưa nghe qua. Như một sức sống mới, tràn đầy niềm tin tôi nghe hết CD rồi tiếp tục ca ngợi, cảm tạ Chúa. Về đến nhà chỉ còn đúng một gang tay nữa thì mặt trời lặn. Cảm tạ Chúa vì Chúa đã không để tôi thất tín với vợ tôi.
Vừa bước chân vào nhà, Sr. Uyên gọi phone cho tôi, tôi vui mừng chia sẽ tất cả những gì tôi đã trãi qua. Sau đó tôi gác máy rồi đi tắm. Tắm xong Sr. Uyên gọi lại nói có Sr. Liên và Sr. Điệp muốn cầu nguyện cho tôi. Hai Soeurs bảo tôi ngồi trước tượng chịu nạn rồi chúng tôi bắt đầu cầu nguyện. Sau khi đọc kinh “Đức Chúa Thánh Thần”, tôi nhắm mắt lại thì bỗng dưng tôi thấy ánh sáng rất dịu vời tỏa ra từ trên cao bao trùm lấy tôi. Tôi có cảm giác như mình đang đứng dưới một tòa nhà thật cao, tôi ngước mặt nhìn lên nhưng không thấy được gì ngoài những ánh sáng dịu dàng đỗ xuống với một cảm giác mát mẽ và rất dễ chịu. Mở mắt ra trước mặt tôi là tượng chịu nạn, khi nhắm mắt lại là một nơi lạ lùng, ánh sáng còn sáng hơn khi tôi mở mắt nữa. Tôi vui mừng nói cho các soeurs nghe những gì tôi đang thấy, các soeurs cũng vui mừng lây. Chúng tôi khúc khích cười trong niềm vui, cảm tạ và chúc tụng Chúa. Sr. Điệp cất lên bài hát bằng “tiếng lạ” rồi Sr. bảo tôi hát theo (lúc đó tôi nghĩ: “biết được chết liền á”). Rồi bổng dưng tôi thấy mấy con chim trắng tinh bay lượn trước mắt thật đẹp. Thoạt đầu tôi nghĩ là Đức Chúa Thánh Thần nhưng sau đó nghĩ lại không phải, vì Đức Chúa Thánh Thần chỉ có một còn đây thì nhiều lắm. Các Soeurs vui mừng hỏi “Vậy anh con thấy được gì nữa không?” Kế tiếp tôi thấy nhiều loại thảo mộc mà không phân biệt được, lúc thì giống như là giàn nho, lúc thì giống như cỏ dại, lúc thì thấy vài bông lúa. Các Soeurs bảo tôi cầu xin xem Chúa muốn nói gì? Tôi cầu xin Chúa ơn soi sáng nhưng cũng không hiểu là ý Chúa muốn cho tôi thấy cái gì nữa? Kế đến tôi thấy một bông huệ từ từ nở ra trắng tinh tỏa sáng cả khung trời trước mặt. Sr. Liên hỏi “có phải mắt của anh bây giờ mát lắm phải không?” – Tôi giật mình, cặp mắt mát thật, lúc nãy vì lái xe hai mươi mấy tiếng đồng hồ không nghỉ nên cặp mắt thấy cộm cộm vậy mà bây giờ sao giống như mới được nhỏ thuốc vậy? Sr. Liên nói nãy giờ Sr. cảm nhận được Chúa Thánh Thần massage mắt cho tôi. Các Soeurs bảo thôi để cho tôi những giây phút êm đềm bên Chúa rồi các soeurs cúp phone.
Lúc này ánh sáng đã trở lại như lúc ban đầu, tuôn tràn xuống với những cảm giác mát mẻ. Tôi vô cùng sung sướng dâng lên Chúa những lời cảm tạ và chúc tụng. Ngồi thêm khoảng 15 phút, tôi gọi điện thoại lại cám ơn các Soeurs. Sau đó nhìn lên đồng hồ chỉ đúng 10 giờ 30 phút cũng là giờ mà tôi ra đi tối hôm qua. Cảm tạ, ngợi khen, chúc tụng và tôn vinh Chúa đến muôn đời.
JB Phạm Anh Vũ
Nguồn thanhlinh.net
Gia đình tôi tham dự Thánh lễ thứ bẩy thay Chủ nhật thứ III mùa Phục Sinh. Sau Thánh lễ, trên đường về nhà, chúng tôi có cãi nhau và giận hờn đôi chút. Đưa vợ con về đến nơi, riêng tôi không muốn vào nhà. Tôi chỉ muốn đi đâu đó…Tôi chạy xe ra một góc đường và khóc vì buồn tủi. Tôi không cảm thấy buồn hay giận hờn gì vợ tôi mà tôi chỉ cảm thấy cuộc đời sao vô vị và dường như không có mục đích. Rồi tôi gọi phone cho cháu gái mới vào dòng ở Missouri xin cầu nguyện. Tự nhiên tôi cảm thấy khao khát muốn gặp được Chúa. Tôi cũng chẳng biết mình sẽ đi đâu để gặp được Chúa?!...Nhưng chắc chắn một điều là phải đi, và tôi đã quyết tâm lên đường bắt đầu cho một cuộc hành trình tìm Chúa với đầy những giọt nước mắt.
Lúc đó là 10 giờ 30 phút tối thứ Bảy, tôi cho xe ra xa lộ 35W tiến về miền nam, không biết mình sẽ đi về đâu nhưng với mục đích là phải tìm được Chúa. Tôi nói với Chúa, Lạy Chúa! Hôm nay con quyết tâm đi tìm Chúa. Không tìm được Chúa thì con không trở về. Xin Chúa cho con được gặp Chúa cách rõ ràng. Chúa muốn con làm gì, cũng xin tỏ cho con cách rõ ràng con mới hiểu, mới tin. Tôi lái xe mà nước mắt cứ tuôn trào.Tôi khóc với Chúa, kể lể với Chúa thật nhiều và nài nỉ xin Chúa hiện ra cho tôi được gặp. Tôi còn nói với Chúa, Nếu như Chúa muốn con chết để được gặp Chúa hôm nay, con cũng xin vâng. Liền lúc đó tôi thấy một cây Thánh Giá rất to cắm giữa đường có lẽ của ai đó chết trong tai nạn giao thông, tôi thầm nghĩ hôm nay chắc Chúa muốn tôi chết thật mới được gặp Ngài. Tự nhiên cái cảm giác sợ chết mất ơn nghĩa Chúa xâm chiếm hồn tôi. Tôi cẩn thận gài dây an toàn. Tôi thầm thĩ với chúa :”Con sẽ chạy chậm 55MPH để tránh xảy ra tai nạn tự kết liễu đời mình làm mất lòng Chúa. Còn ý Chúa muốn cất con về thế nào thì tuỳ ý Chúa” Và để an tâm hơn cho phần rỗi, tôi nhắn text message cho cháu gái: “Nhờ cầu nguyện cho linh hồn Gioan Baotaxita (Thánh bổn mạng tôi)”. Tôi lại khóc với Chúa : “Con sống mà yếu hèn, tội lỗi, bệnh tật…Con sống mà đầy những thất bại ê chề trong công ăn việc làm…Con sống mà chỉ thêm gánh nặng, làm khổ người thân.! Bây giờ nếu con chết, con cũng chẳng xứng đáng ra trước Nhan Thánh Chúa. Chi bằng xin Chúa cứ cho con gặp được Chúa trước. Xin Chúa dạy con phải làm gì để đẹp ý Chúa?.. Rồi tôi đọc kinh Mân Côi cầu nguyện, hát tất cả những bài Thánh ca tôi thuộc…
Hai giờ trôi qua vẫn chưa thấy Chúa đâu! Tôi gọi phone về nhà cho vợ tôi an tâm. Vợ tôi khóc nài nỉ tôi quay về. Tôi nói khi tìm được Chúa rồi thì tôi sẽ trở về. Câu nói “đi tìm Chúa” càng làm cho vợ tôi lo lắng, vợ tôi tưởng tôi đi tìm cái chết nên đã nói “Nếu anh có chuyện gì xảy ra thì em cũng theo anh luôn” và cứ khóc lóc năn nỉ tôi trở về. Mọi khi vợ tôi chỉ hơi khóc đã làm tôi mềm lòng nhưng lần này sự thúc đẩy tôi đi tìm Chúa càng mảnh liệt hơn nên lòng tôi đã ra chai đá mà không quay về. Tôi không biết giải thích làm sao cho vợ tôi hiểu nên chỉ nói cho vợ tôi an tâm “Em tin anh một lần đi, anh sẽ về nhà trước lúc mặt trời lặn chiều mai”. Tôi cũng gởi text message cho cháu tôi an tâm mà đi ngủ. Nhưng cháu tôi vẫn chưa an tâm và đã gọi lại với giọng đầy lo lắng: “Chú đang ở đâu vậy?” – “Chú đang trên đường đi tìm Chúa” – “Chú đừng đi nữa, nếu chú muôn gặp được Chúa thì chú hãy dừng xe lại, ngước mắt lên trời cầu nguyện rồi ngồi trong thinh lặng sẽ nghe được tiếng Chúa nói”. Tôi cũng Okay cho cháu tôi an tâm nhưng sự thật tôi lại nói với Chúa, “Chúa ơi! Xin Chúa hãy hiện ra cho con thấy một cách tường tận hoặc nói cho con nghe một cách rõ ràng chứ mà phải nghe tiếng lòng thì con thật không phân biệt được đâu là tiếng Chúa đâu là tiếng con. Con thật khờ dại lắm!” và tôi tiếp tục đi. Biết bao tư tưởng thoáng qua trong đầu: “Chúa ơi! Ngọn đèn Đức Tin trong lòng con đã sắp tắt, nếu lần này con không gặp được Chúa thì chắc chắn nó sẽ tắt luôn”. Tôi nghĩ tới Thánh Tô Ma cũng đã cứng lòng tin và đã được Chúa hiện ra không lẽ nào Chúa không hiện ra với mình. Tôi lấy đó làm niềm an ủi và hy vọng rồi tiếp tục cuộc hành trình nhưng cũng không ngưng lần chuỗi mân côi, cầu nguyện.
Hai giờ nữa lại trôi qua, vẫn chưa thấy Chúa, Tôi cảm nhận được bước đi đầy lo âu , mệt mỏi , chán chường… của hai môn đệ trên đường Emmau. Các Ngài đã được Chúa hiện ra đồng hành lắng nghe,an ủi, thêm sức mạnh, thêm niềm tin. Tôi nghĩ chắc Chúa cũng sẽ hiện ra, lấy đó làm niềm tin rồi tiếp tục đi.
Thêm hai giờ nữa qua đi…tôi vẫn chưa nghe , chưa thấy điều gì Chúa tỏ cho tôi. Lúc này tôi nghĩ các môn đệ ngày xưa tuy kém lòng tin nhưng chắc không có tội nên đã được Chúa hiện ra, còn tôi chắc là vì tội lỗi nhiều qúa nên Chúa không hiện ra. Tôi đã đọc kinh ăn năn tội và sám hối tội lỗi của mình. Tôi lại khóc và nói “Chúa ơi! Con nhất quyết sẽ không quay về đâu vì đó là con đường yếu hèn, tội lỗi, con phải gặp được Chúa để Ngài chỉ cho con một con đường mới”. Xe hết xăng, tôi ghé vào đổ đầy bình. Nhớ lời cháu tôi nói, tôi tìm một chỗ ngồi nghỉ, nhìn lên trời cầu nguyện rồi thinh lặng xem Chúa có nói gì không? Ngồi được mười phút tôi chẳng cảm nhận được gì cả? Tôi bèn lên xe đi tiếp. Đầu tôi bắt đầu nhức và cay mắt. Tôi thưa với Chúa : “Con mệt mỏi rồi, con không đọc kinh ,không hát nổi nữa.” Giờ đây tôi chỉ còn đọc câu Thánh Vịnh : “Vì Chúa rất nhân từ, muôn ngàn đời Chúa vẫn trọn tình thương .Xin thương xót con”. Tôi cứ lập đi lập lại câu ấy.
Lúc đó đồng hồ chỉ 5 giờ 30 sáng, xe vào ranh giới tiểu bang Missouri, bỗng nhiên tôi thấy nhiều tia đèn chớp ở hộc băng đĩa trong xe. Tia chớp thật lạ thường chiếu thẳng vào mắt tôi. Rồi như có một động lực, tôi đưa tay nhấn vào : Lạ chưa! Đó là đĩa CD nói về PHÉP LẠ THÁNH THỂ của soeur Uyên tặng cho vợ tôi. Hôm nay tôi lái xe của vợ tôi và lâu nay tôi đã không còn thói quen nghe nhạc hay CD trong lúc lái xe nữa. Đĩa này tôi đã có lần được thoáng nghe qua khi đi lễ chung với vợ tôi mấy tuần trước. Nhưng hôm nay lạ một điều là tôi không chủ tâm và máy CD đã được tắt trong suốt thời gian tôi lái xe. Lạ hơn nữa là hôm nay tôi nghe với một tâm tình khác. Chúa đã soi sáng cho tôi nhận ra một điều xác tín : CHÚA ĐANG HIỆN DIỆN THẬT SỰ TRONG BÍ TÍCH THÁNH THỂ và NGÀI ĐANG CHỜ ĐỢI TÔI ĐẾN GẶP NGÀI. Lòng tôi vui mừng hân hoan quá đỗi. Nước mắt lại tuôn trào vì vui sướng. Đêm nay có lẽ là đêm tôi khóc nhiều nhất trong suốt cuộc đời tôi. Tôi chúc tụng , cảm tạ Chúa đã thương nhận lời và tôi nghĩ mình thật dại khờ. Chúa Giêsu luôn ngự trong nhà chầu mỗi ngày thế mà hôm nay tôi lại lái xe ra đường đi tìm Ngài.
Còn bốn tiếng lái xe nữa thì tới dòng Đồng Công, tôi quyết định đến đó để tham dự thánh lễ tạ ơn Chúa, tạ ơn Mẹ. Bao nhiêu mệt nhọc đều tan biến đi đâu hết. Tôi nóng lòng muốn tham dự Thánh lễ để được gặp gỡ Chúa trong Bí tích Thánh Thể; nên tăng vận tốc lên 80MPH cho kịp Thánh lễ sáng Chủ nhật. Con đường này quá quen thuộc đối với tôi từ lâu, vì năm nào tôi cũng dự Đại hội Thánh Mẫu ở dòng. Vậy mà bỗng dưng giờ đây chẳng hiểu sao tôi lại lạc đường???Tôi lắc đầu buồn bã, thất vọng thưa với Chúa: Chúa ơi, xin chỉ đường cho con, bây giờ con không biết phải quẹo đâu nữa? Lạc đường thế này thì làm sao con kịp tham dự Thánh lễ để được gặp gỡ Chúa? Chẳng để tôi phải ca cẩm lâu, trước mặt tôi là dòng Đồng Công quen thuộc. Tôi bỡ ngỡ nhận ra đây là con đường ngắn nhất, gần nhất đến nhà dòng! Quá đổi cảm động, tôi tạ ơn Chúa đã dẫn dắt tôi. Bước chân vào nhà nguyện cũng là lúc Cha chủ lễ dâng Mình Thánh. Tôi cảm động và sốt sắng tham dự Thánh lễ, nhưng không dám lên rước Mình Thánh Chúa vì đến trễ và nhận thấy mình còn tội lỗi, bất xứng. Lễ xong, tôi xin cha giải tội. Sau khi xưng tội, tôi cảm thấy một sự bình an vui sướng không tả được. Tôi đến lần hạt mân côi trước tượng Đức Mẹ thánh du rồi sang khấn Thánh Giuse. Lúc đó 9 giờ 10 sáng, tôi bước ra đi về, định ghé thăm cháu ở dòng Chúa Chiên Lành và hy vọng sẽ được dự thánh lễ ở đó thì có Cha bước vào. Cha hỏi tôi ở đâu đến? Ngài mời tôi xuống nhà dưới dùng cơm sáng với các Cha và dự thánh lễ cộng đòan lúc 10 giờ. Tôi cám ơn Cha rồi xuống dưới rửa mặt chứ không ăn bởi vì không thấy đói.
Tạ ơn Đức Mẹ, Thánh cả Giuse đã giữ con ở lại cầu ngyện, cám ơn Cha đã vào nhà thờ sớm, cám ơn Ngài đã mời con ở lại tham dự thánh lễ. Nếu không con đã ra đi mất rồi! Phải chăng chính Chúa Giêsu đã dọn sẵn và mời con đến tham dự bữa tiệc Thánh này? Một thánh lễ mà suốt đời con sẽ không bao giờ quên (Ước mong ngày Chúa gọi con ra khỏi thế gian cũng được một Thánh Lễ như vậy).
Cộng đoàn cất lên bài ca nhập lễ nhưng đối với tôi như là một bài hát chúc mừng sinh nhật bất ngờ vậy đó. “Hôm nay là ngày Ánh Sáng tỏa lan trên đầu những kẻ lòng thành…, Hôm nay là ngày nai vàng uống suối mật ong…, Hôm nay là ngày lúa đồng trổ bông…, Hôm nay đáng ghi muôn đời, hôm nay đáng ghi muôn đời...” Thật vô cùng hạnh phúc! Suốt cả buổi lễ tất cả những bài đọc dường như là những lời Chúa nói cho riêng tôi và những câu Thánh Vịnh là những tâm tình của tôi dâng lên Chúa. Từng chữ, từng chữ đã được ghi vào trí óc của tôi và tôi đã ngây ngất trong ân sủng Chúa. Bài đọc một: Trích sách tông đồ công vụ “Chúa không để linh hồn tôi trong cõi chết, và không để Đấng Thánh của Chúa thấy sự hư nát. Chúa đã cho tôi biết con đường sự sống và cho tôi đầy hân hoan tận hưởng nhan thánh Chúa”. Bài Đáp Ca: “Chúa sẽ chỉ cho con biết đường lối trường sinh – Xin bảo toàn con, lạy Chúa, vì con tìm nương tựa Chúa. Con thưa cùng Chúa: "Ngài là chúa tể con, Chúa là phần gia nghiệp và phần chén của con, chính Ngài nắm giữ vận mạng của con”. Bài đọc hai: Trích thư thứ nhất của Thánh Phêrô tông đồ “Anh em được cứu độ bởi Máu châu báu của Đức Kitô, Con Chiên tinh tuyền”. Bài giảng Phúc Âm, Cha giảng rất kỹ về bí tích Thánh Thể, về sự quan trọng của bí tích này. Hôm nay tôi được rước Chúa với một tấm lòng sốt sắng nhất. Hết bất ngờ này tới bất ngờ khác, sau Thánh Lễ tôi lại được chầu phép lành Thánh Thể, vì ngồi hàng ghế đầu tiên nên tôi được say đắm ngắm nhìn ThánhThể rất rõ ràng. Đến nỗi tôi có thể thấy được gương mặt của Chúa Giêsu đang ngước mắt lên trời và hơi nghiêng về bên trái (Đây cũng có thể là sự tưởng tượng của tôi, nhưng tưởng tượng hay không không quan trọng. Quan trọng là Ngài đã cho tôi thấy Ngài bằng con mắt Đức Tin và cảm nhận được sự hiện hữu của Ngài một cách xác tín một trăm phần trăm). Cộng đoàn hát bài “Thờ lạy Chúa”, hát đến đầu tôi sụp xuống thờ lạy Chúa đến đó. Giờ chầu rất ngắn ngũi nhưng chan chứa tình thương Chúa dành cho tôi và những lời đọc hướng dẫn từ anh ca trưởng chỉ cho tôi cách yêu mến Thánh Thể. Phải yêu mến Thánh Thể bằng cả tâm hồn lẫn trí khôn. Tâm hồn phải khao khát, trí khôn phải tìm hiểu về Thánh Thể. Rồi anh giới thiệu một số sách của các thánh đã viết về Thánh Thể. Tất cả đều được diễn ra trong Thánh Lễ. Tôi không thể nào ngờ được Chúa lại dọn cho tôi một bữa tiệc chu đáo đến thế. Cảm tạ, chúc tụng và tôn vinh Chúa đến muôn đời.
Thật thấm thía câu “Ai đi trong nước mắt sẽ về với tiếng cười”. Khi đi buồn sầu bao nhiêu, khi về hân hoan vui sướng gấp bội. Tôi rất muốn ghé ngang nhà dòng để cám ơn những lời cầu nguyện suốt đêm qua và chia sẽ với cháu tôi nhưng tiếc rằng cô ấy có việc ra ngoài không có ở nhà. Phải chăng đây lại là sự xắp đặt để tôi tiếp tục được lãnh nhận những ơn phúc từ trời? vì nếu tôi ghé nhà dòng thì phải mất trên bốn tiếng lái xe và sẽ không kịp về nhà trong ngày. Trên suốt đường về tôi không ngừng hát lên những ca khúc tạ ơn và chúc tụng Chúa nên không hề cảm thấy mệt mỏi. Về hơn nữa đường, bỗng dưng tôi cảm thấy buồn trở lại có lẽ vì sợ sẽ trở về con đường củ. Tôi mở CD lên nghe, CD phép lạ kia tôi đã nghe nhiều lần khi đi và đã thuộc lòng nên không muốn nghe nữa. Tôi bấm sang CD bên cạnh, lạ thay lại là CD phép lạ Thánh Thể khác với những truyện tôi chưa nghe qua. Như một sức sống mới, tràn đầy niềm tin tôi nghe hết CD rồi tiếp tục ca ngợi, cảm tạ Chúa. Về đến nhà chỉ còn đúng một gang tay nữa thì mặt trời lặn. Cảm tạ Chúa vì Chúa đã không để tôi thất tín với vợ tôi.
Vừa bước chân vào nhà, Sr. Uyên gọi phone cho tôi, tôi vui mừng chia sẽ tất cả những gì tôi đã trãi qua. Sau đó tôi gác máy rồi đi tắm. Tắm xong Sr. Uyên gọi lại nói có Sr. Liên và Sr. Điệp muốn cầu nguyện cho tôi. Hai Soeurs bảo tôi ngồi trước tượng chịu nạn rồi chúng tôi bắt đầu cầu nguyện. Sau khi đọc kinh “Đức Chúa Thánh Thần”, tôi nhắm mắt lại thì bỗng dưng tôi thấy ánh sáng rất dịu vời tỏa ra từ trên cao bao trùm lấy tôi. Tôi có cảm giác như mình đang đứng dưới một tòa nhà thật cao, tôi ngước mặt nhìn lên nhưng không thấy được gì ngoài những ánh sáng dịu dàng đỗ xuống với một cảm giác mát mẽ và rất dễ chịu. Mở mắt ra trước mặt tôi là tượng chịu nạn, khi nhắm mắt lại là một nơi lạ lùng, ánh sáng còn sáng hơn khi tôi mở mắt nữa. Tôi vui mừng nói cho các soeurs nghe những gì tôi đang thấy, các soeurs cũng vui mừng lây. Chúng tôi khúc khích cười trong niềm vui, cảm tạ và chúc tụng Chúa. Sr. Điệp cất lên bài hát bằng “tiếng lạ” rồi Sr. bảo tôi hát theo (lúc đó tôi nghĩ: “biết được chết liền á”). Rồi bổng dưng tôi thấy mấy con chim trắng tinh bay lượn trước mắt thật đẹp. Thoạt đầu tôi nghĩ là Đức Chúa Thánh Thần nhưng sau đó nghĩ lại không phải, vì Đức Chúa Thánh Thần chỉ có một còn đây thì nhiều lắm. Các Soeurs vui mừng hỏi “Vậy anh con thấy được gì nữa không?” Kế tiếp tôi thấy nhiều loại thảo mộc mà không phân biệt được, lúc thì giống như là giàn nho, lúc thì giống như cỏ dại, lúc thì thấy vài bông lúa. Các Soeurs bảo tôi cầu xin xem Chúa muốn nói gì? Tôi cầu xin Chúa ơn soi sáng nhưng cũng không hiểu là ý Chúa muốn cho tôi thấy cái gì nữa? Kế đến tôi thấy một bông huệ từ từ nở ra trắng tinh tỏa sáng cả khung trời trước mặt. Sr. Liên hỏi “có phải mắt của anh bây giờ mát lắm phải không?” – Tôi giật mình, cặp mắt mát thật, lúc nãy vì lái xe hai mươi mấy tiếng đồng hồ không nghỉ nên cặp mắt thấy cộm cộm vậy mà bây giờ sao giống như mới được nhỏ thuốc vậy? Sr. Liên nói nãy giờ Sr. cảm nhận được Chúa Thánh Thần massage mắt cho tôi. Các Soeurs bảo thôi để cho tôi những giây phút êm đềm bên Chúa rồi các soeurs cúp phone.
Lúc này ánh sáng đã trở lại như lúc ban đầu, tuôn tràn xuống với những cảm giác mát mẻ. Tôi vô cùng sung sướng dâng lên Chúa những lời cảm tạ và chúc tụng. Ngồi thêm khoảng 15 phút, tôi gọi điện thoại lại cám ơn các Soeurs. Sau đó nhìn lên đồng hồ chỉ đúng 10 giờ 30 phút cũng là giờ mà tôi ra đi tối hôm qua. Cảm tạ, ngợi khen, chúc tụng và tôn vinh Chúa đến muôn đời.
JB Phạm Anh Vũ
Nguồn thanhlinh.net
Lời Chứng Của Một Bé Gái
"Một ngày kia, nó nói với bà chủ mình rằng: Ôi! Chớ chi chúa tôi đi đến cùng ông tiên tri ở Sa-ma-ri! Người sẽ giải cứu chúa tôi khỏi bịnh phung" (c. #3).
Câu hỏi suy gẫm: Yếu tố nào khiến cô bé gái mạnh dạn làm chứng về tiên tri Ê-li-sê? Điều gì khiến vợ Na-a-man, Na-a-man, và nhà vua tin lời cô bé? Tại đây chúng ta khám phá và học được những đức tính nào của cô gái liên hệ đến việc chúng ta làm chứng về Chúa?
Na-a-man là người tài hoa lỗi lạc, làm tổng tư lệnh quân đội của cường quốc Sy-ri, được vua tin dùng, được dân tôn trọng. Nhưng ông mắc bệnh phung, đau buồn biết bao, ông đã tốn nhiều tiền của cho thầy thuốc, cho các tà thần trong nước, mà không kết quả chi, nên hoàn toàn thất vọng. Nhiều người cũng như Na-a-man, mang bệnh tội lỗi còn hơn bệnh phung, hằng ngày bị vi trùng tội lỗi đục khoét thể xác và linh hồn, nên dù quyền cao chức trọng mà không lúc nào bình an, vui vẻ. Đó là những con người đáng thương.
Ở trong nhà Na-a-ma lâu ngày, em này nhận biết ông chủ mình mắc bệnh phung, có lẽ ông buồn lắm, vì hổ thẹn. Ngày kia, em thỏ thẻ với bà chủ: "Ồ chớ chi chủ tôi đến cùng ông tiên tri ở Sa-ma-ri, người sẽ chữa cho chủ tôi được lành bệnh phung." Em thật can đảm, vì tin cậy Chúa. Em dám làm chứng cho một quan lớn về việc quan trọng. Dầu lời chứng rất đơn sơ, nhưng kết quả, làm cho bà Na-a-man tin. Bà thuật lại lời đó cho ông, ông cũng tin, ông thuật lại lời đó cho vua Sy-ri, vua cũng tin.
Tại sao họ tin một bé gái về việc quan trọng như vậy?
1. Hằng ngày em sống bên cạnh bà Na-a-man, những việc làm và lời nói của em luôn luôn thành thật. Em là một người đáng cho bà tin cậy. Nên lần này, bà tin cậy em như bao nhiêu lần trước.
2. Em có đức tin và truyền đạt đức tin cho người khác, mà em cũng có tình thương. Em vô tội bị bắt làm nô lệ, phải xa gia đình, họ hàng, bạn bè, em có thể thù hận mà bỏ mặc cho Na-a-man mang bệnh phung suốt đời, dù em biết tiên tri Ê-li-sê có quyền của Chúa để chữa bệnh ấy. Vì tình thương, thương cả kẻ thù, em sẵn sàng làm chứng cho Na-a-man. Em không lấy ác trả ác, nhưng chăm tìm điều thiện trước mặt mọi người (Ma-thi-ơ 5:44; Rô-ma 12:17).
Trong hoàn cảnh khó khăn, em này sống phục tùng thánh ý Chúa, lòng đầy đức tin và tình thương. Nên Chúa đã mở đường cho em có cơ hội phục vụ Ngài, tôn vinh Ngài qua sự làm chứng cho quan lớn của nước Sy-ri. Hãy nhớ dù nhỏ, dù yếu, dù nguy nan thế nào, chúng ta vẫn có thể phục vụ Chúa; nếu chúng ta có đức tin và tình thương. Lời chứng của chúng ta có giá trị, đáng cho mọi người tin, nếu hành vi của chúng ta lúc nào cũng đáng tin.
Lạy Chúa xin giúp con sống cách chân thành, yêu thương người khác để qua cách sống của con người khác tin cậy Ngài.
Câu hỏi suy gẫm: Yếu tố nào khiến cô bé gái mạnh dạn làm chứng về tiên tri Ê-li-sê? Điều gì khiến vợ Na-a-man, Na-a-man, và nhà vua tin lời cô bé? Tại đây chúng ta khám phá và học được những đức tính nào của cô gái liên hệ đến việc chúng ta làm chứng về Chúa?
Na-a-man là người tài hoa lỗi lạc, làm tổng tư lệnh quân đội của cường quốc Sy-ri, được vua tin dùng, được dân tôn trọng. Nhưng ông mắc bệnh phung, đau buồn biết bao, ông đã tốn nhiều tiền của cho thầy thuốc, cho các tà thần trong nước, mà không kết quả chi, nên hoàn toàn thất vọng. Nhiều người cũng như Na-a-man, mang bệnh tội lỗi còn hơn bệnh phung, hằng ngày bị vi trùng tội lỗi đục khoét thể xác và linh hồn, nên dù quyền cao chức trọng mà không lúc nào bình an, vui vẻ. Đó là những con người đáng thương.
Ở trong nhà Na-a-ma lâu ngày, em này nhận biết ông chủ mình mắc bệnh phung, có lẽ ông buồn lắm, vì hổ thẹn. Ngày kia, em thỏ thẻ với bà chủ: "Ồ chớ chi chủ tôi đến cùng ông tiên tri ở Sa-ma-ri, người sẽ chữa cho chủ tôi được lành bệnh phung." Em thật can đảm, vì tin cậy Chúa. Em dám làm chứng cho một quan lớn về việc quan trọng. Dầu lời chứng rất đơn sơ, nhưng kết quả, làm cho bà Na-a-man tin. Bà thuật lại lời đó cho ông, ông cũng tin, ông thuật lại lời đó cho vua Sy-ri, vua cũng tin.
Tại sao họ tin một bé gái về việc quan trọng như vậy?
1. Hằng ngày em sống bên cạnh bà Na-a-man, những việc làm và lời nói của em luôn luôn thành thật. Em là một người đáng cho bà tin cậy. Nên lần này, bà tin cậy em như bao nhiêu lần trước.
2. Em có đức tin và truyền đạt đức tin cho người khác, mà em cũng có tình thương. Em vô tội bị bắt làm nô lệ, phải xa gia đình, họ hàng, bạn bè, em có thể thù hận mà bỏ mặc cho Na-a-man mang bệnh phung suốt đời, dù em biết tiên tri Ê-li-sê có quyền của Chúa để chữa bệnh ấy. Vì tình thương, thương cả kẻ thù, em sẵn sàng làm chứng cho Na-a-man. Em không lấy ác trả ác, nhưng chăm tìm điều thiện trước mặt mọi người (Ma-thi-ơ 5:44; Rô-ma 12:17).
Trong hoàn cảnh khó khăn, em này sống phục tùng thánh ý Chúa, lòng đầy đức tin và tình thương. Nên Chúa đã mở đường cho em có cơ hội phục vụ Ngài, tôn vinh Ngài qua sự làm chứng cho quan lớn của nước Sy-ri. Hãy nhớ dù nhỏ, dù yếu, dù nguy nan thế nào, chúng ta vẫn có thể phục vụ Chúa; nếu chúng ta có đức tin và tình thương. Lời chứng của chúng ta có giá trị, đáng cho mọi người tin, nếu hành vi của chúng ta lúc nào cũng đáng tin.
Lạy Chúa xin giúp con sống cách chân thành, yêu thương người khác để qua cách sống của con người khác tin cậy Ngài.
Blog Archive
Labels
- 10 điều răn (1)
- Archangles (5)
- Breviary (44)
- CHÚA GIÊSU ĐANG SỐNG (15)
- Dụ ngôn của Chúa (4)
- Film về Chúa (1)
- Hong An Thien Chua (20)
- Jesus Christ (9)
- linh hồn nơi luyện ngục (72)
- Lời Chúa (1)
- Lời chứng (42)
- Lyrics (1)
- Message (39)
- Mother of God (13)
- Nhà thờ (1)
- Niềm Tin Minh Hoạ (6)
- Phép lạ (21)
- Phúc thật tám mối (1)
- Rosary (18)
- Saints (8)
- Songs (4)
- Thánh ca (1)
- Thánh địa (1)
- The meaning (2)
- Tiên tri (1)
- Tiếng thì thầm (1)
- Truyện hay (8)