Pages

22/9/09

LỜI CHỨNG CỦA TÊRÊSA HĐ GIÊSU THU HƯƠNG

Lạy Chúa! đã rất nhiều lần con cầu nguyện và xin Chúa cho con trở nên nhân chứng của Ngài giữa cuộc sống này. Và con tin rằng hôm nay cũng theo ý Chúa, con hiện diện nơi đây, gửi bài viết này như một lời chứng cho tình yêu của Ngài. Nguyện xin Chúa Thánh Thần soi sáng và hướng dẫn con trong giờ phút này.

Các bạn yêu quý, vâng Chúa, chính Chúa đã thánh hóa và thay đổi tâm hồn tôi, chữa lành bệnh cho tôi, ban cho tôi một công việc như ý muốn và luôn luôn yêu thương, gìn giữ tôi trong cuộc sống đầy khó khăn, thử thách này. Cũng vào mùa Phục sinh 8 năm trước đây, tôi chính thức trở thành con chiên của Chúa qua bí tích rửa tội. Ngày đó quả là một ngày thiêng liêng với mỗi người Công giáo nhưng với tôi lúc đó, ngoài giây phút long trọng khi đốt nến và đọc lời hứa trước Chúa và toàn thể giáo dân thì cảm xúc trong tôi không có gì là đặc biệt nếu không nói là còn có phần lo sợ. Lo sợ vì về muộn sẽ bị mẹ la. Tôi nhớ rằng tôi rửa tội vào ngày vọng Phục sinh, có nghĩa là buổi lễ kết thúc khá muộn (10h hay 11h đêm gì đó). Với gia đình tôi, giờ này là giờ cấm. Thêm nữa tôi rửa tội và theo Chúa vì tôi chuẩn bị kết hôn với một người Đạo gốc, điều này cha mẹ tôi biết và không ngăn cấm nhưng cũng không hề thoải mái khi biết tôi muốn được kết hôn thì phải rửa tội để theo Chúa và bỏ đạo của cha mẹ tôi - đạo Phật. Cũng cần nói thêm mẹ tôi là người rất tin vào Phật pháp và luôn muốn tôi sẽ theo bà. Trước khi rửa tội mỗi lần đến lớp học giáo lý tôi gần như phải năn nỉ mẹ, phải cố gắng hoàn thành mọi công việc trong gia đình sớm để kịp giờ đi học và tuyệt đối là không bao giờ dám về muộn.

Tôi dài dòng như vậy một chút để các bạn thấy con đường đến với Chúa của tôi không hề suông sẻ chút nào. Với tôi, lúc đó Chúa vẫn còn xa lạ lắm, tôi hiểu mơ hồ về Chúa qua những bài giảng cúa các thầy trên lớp. Khi bước ra khỏi lớp tôi gần như quên tất cả. Tôi suy nghĩ đơn giản "thuyền theo lái, gái theo chồng" và tôi theo Đạo gần như để làm hài lòng cha mẹ bên đó mà thôi. Tôi đã từng có ý nghĩ thử thách Chúa, xem những điều tôi mong muốn Chúa có cho tôi không? Và quả thật những điều tôi mong đã thành hiện thực và ngạc nhiên hơn nữa là cuối khóa học của lớp tân tòng năm đó, khi làm bài thu hoạch: bạn hiểu thế nào về Chúa Giêsu, bài của tôi được điểm cao nhất, được Cha xứ đọc mẫu trước Nhà thờ và toàn thể dân Chúa. Sau đó cũng Cha xứ yêu cầu tôi hợp tác với Nhà thờ để viết một vài bài về cảm xúc của tôi đối với mẹ Maria. Cha xứ rất hài lòng về bài viết của tôi. Dần dần kết hợp với việc theo nhà chồng đi Nhà thờ, tôi cảm thấy Chúa gần gũi hơn. Ngoài giờ tham dự Thánh lễ, tôi hay lắng nghe gia đình nhà chồng nói về Đạo, về Chúa. Và cứ từng bước, từng bước như vậy, Chúa đã đi vào tâm hồn tôi lúc nào không rõ, không phải vô tình mà là Chúa đã "cố tình" yêu tôi ngay cả khi lòng tôi chưa mến Người.

Sau vài năm chung sống, gia đình nhỏ bé của chúng tôi tan vỡ vì không hiểu nhau, vì phản bội lại lời hứa đã nói trước Chúa ngày nào. Tôi dọn về sống tại nhà cha mẹ đẻ. Tôi đau khổ, khóc lóc, tiều tụy vì suy nghĩ, vì đau đớn và tôi bỗng quên cả Chúa. Tôi muốn trốn tránh mọi người, trốn tránh cuộc sống và thế là tôi trốn tránh luôn cả Chúa. Tôi không còn đi nhà thờ như trước, không còn chạy đến Chúa, đến Mẹ Maria mà cầu nguyện sốt sắng nữa. Dường như tôi đã mất niềm tin vào tất cả. Có lúc tôi hỏi Chúa rằng: tại sao Chúa không thương con, tại sao Chúa lại để con khổ như vậy? Chẳng có ai trả lời tôi cả, tôi lại càng thất vọng nhiều hơn. Tôi cảm thấy mình cô đơn hơn bao giờ hết. Rồi một ngày tôi quyết định sẽ đi thật xa thành phố tôi đang sống để quên đi tất cả và tôi sẽ làm lại từ đầu. Cách ngày tôi lên đường khoảng nửa tháng, một đêm tôi nằm mơ thấy một giấc mơ lạ. Trong giấc mơ tôi đứng trên một đỉnh đồi vắng trong đêm tối. Thật khó để tả lại khung cảnh lúc đó như thế nào nhưng thật lạ là trong tâm tưởng và suy nghĩ của tôi thì dường như đó chính là ngọn đồi mà Chúa đã tử nạn năm nào. Tôi đứng đó một mình trong đêm vắng nhưng tôi không hề run sợ. Từ phía trời xa thấp thoáng một đám mây sáng, đám mây đó thấp dần, thấp dần xuống và trên đám mây đó là Mẹ Maria. Mẹ rất đẹp và thật giống với bức tượng Mẹ mà tôi vẫn tôn kính tại nhà tôi khi trước. Xung quanh Mẹ là ánh sáng chan hòa, sáng lắm. Nhưng lạ thay là ánh sáng đó dịu dàng, không hề làm tôi chói mắt. Mẹ ở cách tôi một đoạn khá xa nhưng tôi thì nhìn rõ Mẹ. Mẹ không nói gì chỉ nhìn tôi trìu mền, hiền từ. Còn tôi thì ngạc nhiên đến mức không thể nói gì chỉ biết thốt lên: Mẹ Maria. Được vài phút Mẹ cùng đám mây dần bay lên cao và mất hút vào bầu trời đen thăm thẳm, lặng lẽ và nhẹ nhàng như khi Mẹ đến vậy. Tỉnh giấc tôi nhận ra đó là một giấc mơ lạ nhưng rồi lo chuẩn bị cho chuyến đi, tôi cũng quên luôn.

Sau đó không lâu, tôi chuyển đến sống tại Sàigòn với chị gái. Chồng chị cũng là người Đạo gốc và chị cũng theo chồng như tôi. Vậy là sáng chủ nhật nào cũng vậy, tôi theo anh chị đến nhà thờ và như có một động lực nào tôi không rõ nhưng tôi không bỏ qua bất cứ một buổi Thành lễ nào vào chủ nhật dù bận rộn và mệt mỏi đến đâu. Vậy là dần đần tôi đã trở lại Đạo và cái động lực mà tôi không rõ đó chính là lời mời gọi của Mẹ, của Chúa. Mẹ và Chúa đã dang tay ra khi tôi vấp ngã, khi tôi tưởng chừng mình cô đơn, không người nâng đỡ, khi tôi sẵn sàng quên Chúa, quên Mẹ, chạy trốn bạn bè, người thân. Vậy là khi tôi tưởng Chúa và Mẹ đã bỏ rơi tôi, thì chính Người lại ở trong tôi, ban cho tôi nghị lực sống. Không những Người không trách phạt tôi vì tội bỏ quên Người mà Người còn ban cho tôi, rất nhiều, rất nhiều nữa là khác. Cuộc sống của tôi từ đó thay đổi, tôi xin được việc làm, tôi kiếm được tiền để lo cho cuộc sống mà không phải phụ thuộc vào người thân nữa. Tôi thầm cảm ơn Chúa và cảm ơn Mẹ. Lúc này niềm tin của tôi đã vững vàng hơn nhưng từ trong sâu thẳm tôi vẫn chưa dám phó thác hết mọi điều cho Chúa.

Nhiều lúc tôi vẫn hoài nghi. Và cuộc sống của tôi thực sự thay đổi khi tôi nhặt được tấm hình "Lòng Thương Xót Chúa" trong một lần dọn nhà. Hai chị em tôi đi mua khung lồng tấm hình đó lại, mang cho Cha xứ làm phép và mang về nhà thờ. Đó cũng là lúc anh rể tôi mất đi vì một căn bệnh hiểm nghèo. Nghe mọi người nói, hầu như ngày nào tôi cũng lần chuỗi Lòng Thương Xót Chúa để xin Chúa mang linh hồn anh về bên Chúa. Và tôi cũng không ngờ tôi đã làm việc đó cho cả chính tôi. Tôi năng cầu nguyện hơn cho tôi, cho người thân và tất cả những ai là con cái Chúa. Tôi cũng xin Chúa thanh tẩy tâm hồn tôi, đừng để tôi phạm nghĩa cùng Chúa nữa. Tôi nhớ có một lần đến nhà thờ dự Thánh lễ xong, tâm hồn tôi trĩu nặng, tôi thèm được xưng tội và thật may mắn cho tôi hôm ấy có Cha ngồi tòa. Tôi bước đến xưng hết những tội lỗi tôi đã phạm trước kia và trong cả một thời gian dài xa vắng Chúa. Vừa xưng tội tôi vừa khóc, khóc như một đứa trẻ cho đến khi đứng trước Chúa đọc kinh sám hối tội lỗi tôi vẫn không kìm nén được những cảm xúc trong lòng mình. Nhìn lên tượng Chúa chịu nạn, tôi thấy tội lỗi mình lớn quá và lúc đó tôi đã cầu nguyện rằng:"Lạy Chúa, xin cho con vững lòng cùng Chúa luôn mãi và nếu như sau này vì một lí do nào đó con lại quên Chúa lần nữa thì xin Chúa hãy cất con về bên Người. Vì cuộc sống thì nhiều cám dỗ, thân phận con mỏng dòn, yếu đuối nhưng con không muốn làm đứa con bội nghĩa lần thứ hai".

Các bạn ạ, có lẽ Chúa đã nghe lời tôi - lời của một đứa con hoang đàng nay biết tìm về nguồn cội. Từ đó đức tin của tôi vững vàng hơn, dù có bất cứ điều gì tôi cũng chạy đến Chúa, phó thác trong tình thương của Đức Mẹ. Và một điều đặc biệt là mỗi lần đi Nhà thờ, nghe Cha giảng và nhìn lên tượng Chúa chịu nạn tôi lại thấy xúc động nghẹn lời. Lần nào cũng vậy ra về là nước mắt tôi rưng rưng. Tôi khóc vì điều gì vậy? Vì tội lỗi tôi quá lớn, mà Chúa thì yêu thương tôi quá nhiều.

Cuộc sống của tôi cứ thế trôi qua trong đức tin mà tôi đã tìm lại được. Đến cuối năm 2008, tôi phát hiện ra mình có hai khối u nhỏ ở ngực. Thực ra căn bệnh này tôi đã mắc phải từ ngày tôi chưa lập gia đình nhưng tôi đã từng phẫu thuật 3 lần và kết quả rất khả quan vì đây là khối u lành tính. Tuy nhiên tôi biết mình không thể chủ quan, tôi quyết định đi khám. Bác sĩ cho tôi siêu âm màu và kết quả vẫn như 3 lần trước. Bác sĩ khuyên tôi nên uống thuốc cho giảm bớt, nếu sau 1 tháng mà không đỡ thì sẽ phẫu thuật. Tôi trở về, lòng có một chút nặng nề nhưng tôi nhớ rằng tôi còn có Chúa, có Mẹ và tôi cầu xin. Đúng hẹn, một tháng sau tôi quay lại, vẫn vị bác sĩ đó (một bác sĩ nổi tiếng ở bệnh viện Chợ Rẫy) siêu âm và nói rằng: bệnh tôi không hề đỡ, nên về nhà chuẩn bị một ngày gần nhất lên bệnh viện thực hiện ca phẫu thuật này. Vậy là tôi về nhà chuẩn bị tinh thần và tiền bạc cho ca tiểu phẫu này nhưng tâm trạng thì bình thản lạ. Thời gian để tôi chuẩn bị không lâu lắm, chỉ khoảng hơn 1 tuần. Ngày tôi lên bệnh viện để thực hiện ca phẫu thuật, bác sĩ dắt tôi đi siêu âm lại lần nữa. Thật là kì lạ kết quả báo rằng ngực tôi không hề có khối u nào hết, đó chỉ là viêm ngực bình thường, uống thuốc sẽ hết. Tôi cẩn thận hơn, đi chụp X-quang thêm 1 lần nữa và kết quả cũng giống như kết quả siêu âm ở bệnh viện. Tôi thật không tin vào những gì đã nghe được. Nhưng sau đó tôi hiểu rằng, Chúa đã nghe lời tôi cầu nguyện với Ngài và chính Ngài chứ không ai khác đã chữa lành căn bệnh đó cho tôi.

Sau đó tôi tiếp tục đi làm, lòng không còn vương vấn đến căn bệnh đó nữa. Song một lần nữa tôi thấy buồn vì tôi đột nhiên bị mất việc mà lí do lại không phải do tôi gây nên. Buồn bã song tôi vẫn không quên chạy đến với Mẹ với Chúa. Một thời gian dài tôi đi kiếm việc làm mà không được, đâu đâu cũng từ chối tôi. Rồi một ngày có người quen nói rằng sẽ xin cho tôi vào làm việc trong Thành đoàn, lương không cao lắm nhưng tôi sẽ được vào biên chế, đảm bảo cho tôi có được những chế độ sau này nhưng với một điều kiện tôi vào vào Đảng. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc tôi phải quên đi Chúa đã từng hiện hữu trong cuộc sống của tôi, tôi phải bỏ Ngài. Tôi chưa kịp vui vì tìm được việc mới thì đã buồn vì sự lựa chọn đó. Điều đó đã làm tôi buồn bã không ít, song vì mọi người khuyên bảo, lại cũng vì cuộc sống mưu sinh tôi đã nghĩ: có lẽ tôi sẽ đi làm, tôi sẽ khai trong lí lịch là không có Đạo song tôi vẫn âm thầm theo Chúa thì cũng chẳng sao. Song những lúc một mình, suy nghĩ lại cả một chặng đường tôi theo Chúa, suy nghĩ về những lỗi lầm của mình và tình yêu của Chúa tôi không muốn bỏ Ngài. Tôi chạy đến Chúa cầu xin: "Lạy Chúa, con bối rối quá nhưng con thực sự không muốn bỏ Ngài, xin Chúa hãy chỉ cho con biết con đường con phải đi để không phải lỗi nghĩa với Chúa. Xin Chúa ban cho con một công việc tốt đẹp nhưng không phải theo ý con mà theo ý Chúa. Thánh Giá Chúa trao, con nguyện vác hết cuộc đời này chỉ xin Chúa đừng bỏ con. Con xin phó thác tất cả mọi sự trong con nơi Ngài". Và tôi không ngừng đọc kinh Sáng Soi. Kỳ lạ thay, lòng tôi không còn nặng nề, lo âu như trước. Ngày hôm sau, người quen đó báo với tôi rằng công việc định xin cho tôi không thành công. Trái với tâm lý của một người bị chối từ công việc, tôi cảm thấy nhẹ nhàng, như trút đi được một gánh nặng và trong lòng mừng thầm vì tôi không phải lựa chọn nữa, tôi có thể công khai đến với Chúa mà chẳng ngại điều gì. Và cũng từ đó trong tôi luôn có một niềm tin to lớn rằng Chúa sẽ ban cho tôi một công việc tốt đẹp, tốt đẹp hơn những công việc tôi đã trải qua. Và giờ đây, công việc đó tôi đang nắm trong tay. Tôi chẳng biết nói làm sao hết nỗi vui mừng của tôi và chắc chắn điều đầu tiền tôi sẽ làm là cảm tạ Thiên Chúa, cảm tạ Mẹ Maria đã cầu bầu giúp tôi.

Câu chuyện của tôi hơi dài vì với tôi đó là cả 1 chặng đường nhiều cam go, thử thách để tôi có Chúa, đánh mất Người rồi lại tìm thấy Người. Giờ đây tôi vẫn không quên cầu nguyện mỗi ngày, làm sao để mình sống tốt hơn, đẹp hơn và biết yêu Chúa, yêu tha nhân như chính Chúa yêu tôi vậy. Cầu xin Chúa hãy dẫn dắt con bước đi con đường còn lại trong đức tin, đức cậy, đức mến. Và cho con luôn là một chứng nhân tình yêu của Chúa giữa cuộc sống đời thường. Xin cho những ai lạc lối như tôi sẽ sớm tìm về với Chúa, và những ai còn chưa biết Ngài cũng sẽ sớm tìm thấy Ngài trong cuộc sống. Tạ ơn Chúa, Tạ ơn Mẹ. Nhân danh Cha và Con và Thánh Thần. Amen.

Têrêsa Hài Đồng Giêsu Thu Hương
(source: MLCN)

0 nhận xét:

Đăng nhận xét